Cô vợ của sĩ quan - Chương 369
Cập nhật lúc: 2024-09-23 08:05:01
Lượt xem: 41
Nghe Nhị Oa kể cha mẹ anh ấy, trong đầu Lý Sảng cũng xuất hiện ra dáng vẻ lão Chu và Ngô Đại Phượng trong ký ức.
Cô ấy còn nhớ lúc mới quen biết, cô ấy và Ngô Đại Phượng không hòa hợp, cho tới khi tách ra, đều là mối quan hệ không lạnh không nhạt.
Bây giờ lại nhớ tới những chuyện vặt vãnh đó, chỉ cảm thấy vô cùng xa vời, cũng đã sớm không còn đáng nhắc tới nữa.
Nghe xong, Lý Sảng vẫn cười gật đầu nói: "Rất tốt."
Nói tới lão Chu và Ngô Đại Phượng, khó tránh lại nhắc tới rất nhiều chuyện quá khứ.
Mà khi hồi tưởng lại, Hà Thạc và Lý Sảng đều mỉm cười nhưng lại ầng ậng nước mắt.
Quá khứ trong trí nhớ tùy tiện lại tươi đẹp biết bao, nỗi chua xót chất đống trong lòng đã sâu như thế đậm như thế.
Nói tới nghẹn cổ họng, Hà Thạc bưng ly rượu lên, đứng dậy ấp ủ một lúc.
Anh ấy muốn nén những cảm xúc tiêu cực kia lại, nhưng vẫn không thể nén xuống toàn bộ, thế là rưng rưng nước mắt, nhếch khóe miệng nói với tất cả mọi người ngồi đây: "Tôi ở đây trịnh trọng cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã chiếu cố Lý Sảng và Tử Nhiên Tử Ngôn trong nhiều năm qua...Tôi...."
Cổ họng càng nghẹn lại.
Anh ấy dừng lại, ngẩng đầu ép nước mắt chảy ngược vào.
Thị Hoài Minh đứng dậy vỗ vai của anh ấy: "Không cần nói cảm ơn hay không cảm ơn với chúng tôi."
Quả thật Hà Thạc cũng muốn nói nhưng lại không thể nói ra gì.
Bởi vì anh ấy chỉ cần nói hai câu như thế, nỗi chua xót trong lòng đã thôi thúc nước mắt tràn ra.
Nếu thật sự nói tiếp, chỉ sợ mọi người đều sẽ khóc theo, cơm cũng không cần ăn tiếp nữa.
Thế là anh ấy không nói nữa, uống cạn rượu trong ly, sau đó ngồi xuống.
Bầu không khí trên bàn ăn lắng đọng lại một lúc.
Vẫn là Đan Tuệ bắt đầu nói chuyện, phá tan bầu không khí này.
Cô bé sáng mắt lên nhìn Hà Thạc và Lý Sảng nói: "Cha nuôi mẹ nuôi, mấy ngày nữa đoàn của chúng con sẽ có một buổi diễn xuất ở sân khấu kịch Hồng Tinh, lần này giáo viên bảo con múa chính, đây cũng là lần múa chính đầu tiên của con, mọi người có muốn đi xem không?"
Hà Thạc và Lý Sảng không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu nói: "Đi chứ."
Đan Tuệ vào đoàn ca múa gần bốn năm, cũng đã lên sân khấu múa được gần hai năm, nhưng Hà Thạc và Lý Sảng đều chưa từng xem. Dĩ nhiên Hà Thạc là vì không được tự do, Lý Sảng thì cố ý trốn tránh suốt những năm qua.
Cô ấy hãm sâu trong vũng bùn, không muốn đi hưởng ké những chuyện tươi sáng rực rỡ ấy.
Bây giờ đã khác, bây giờ họ cũng có thể nhìn thấy ánh sáng, dĩ nhiên phải đi cỗ vũ Đan Tuệ.
Bắt đầu từ bây giờ, họ phải bù đắp từng chút những thiếu hụt trong suốt tám năm qua.
Thấy họ đồng ý nhanh chóng như vậy, vẻ mặt lại có mong chờ và kiêu ngạo, Đan Tuệ cười lên nói: "Được, vậy con vào đoàn xin vé, tới lúc đó mọi người đều đi xem con biểu diễn."
Nói xong lại nhìn những người khác: "Mọi người cũng đều đi chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-369.html.]
Mọi người cùng gật đầu: "Đi hết!"
Không khí trên bàn lại náo nhiệt lên.
Nói nói cười cười, ăn xong bữa cơm này.
Ăn cơm xong thu dọn tàn cục, mọi người không nán lại nhà Hà Thạc và Lý Sảng lâu.
Họ khó khăn lắm mới chuyển về được, đối mặt với căn nhà vừa xa lạ vừa quen thuộc này, vẫn cần thời gian thích ứng.
Ngày đầu tiên về nhà, vẫn phải cho gia đình ba người họ có nhiều thời gian và không gian hơn.
Sau khi tiễn mọi người đi hết, Hà Thạc và Lý Sảng quay lại tắm rửa.
Hà Tử Ngôn tắm xong quay về phòng mình, Hà Thạc và Lý Sảng tắm rửa xong cũng về phòng của mình.
Lý Sảng tắm xong vào phòng trước, cô ấy nín thở nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận ngồi bên giường.
Đợi Hà Thạc vào, cô ấy nhìn Hà Thạc nói: "Vẫn có cảm giác giống như đang mơ."
Sợ dùng sức mạnh một chút, hoặc có hành vi sai trái nào sẽ lập tức tỉnh mộng.
Hà Thạc ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nắm tay của cô ấy xoa trong lòng bàn tay, hơi dùng sức, nghiêm túc nói với cô ấy lần nữa: "Không phải mơ, chúng ta thật sự về rồi, về nhà rồi."
Lý Sảng nhìn vào mắt của Hà Thạc, trong lòng vẫn không chắc chắn, một lúc sau lại nhẹ giọng nói: "Ngày mai anh phải về đơn vị báo cáo rồi, sau khi quay về cương vị, nhất định phải ít nói lại, cẩn thận một chút."
Hà Thạc gật đầu: "Anh biết."
Lý Sảng nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu tựa vào lòng Hà Thạc, giọng nói nhẹ đi: "Bây giờ em không còn bất cứ kỳ vọng gì khác với cuộc sống, không cần gì khác, chỉ cần gia đình chúng ta bình bình an an là được rồi."
Hà Thạc nắm cánh tay của cô ấy: "Yên tâm đi, anh sẽ không để em và các con chịu khổ nữa."
Nói xong lời này dĩ nhiên lại nhớ tới Hà Tử Nhiên không ở bên cạnh.
Giọng Lý Sảng yếu đi: "Cũng không biết bây giờ Tử Nhiên có nhận được thư chúng ta viết cho nó chưa, nếu nó biết anh được sửa án, nhất định sẽ rất vui."
Hà Thạc: "Có lẽ đã nhận được rồi."
Tuy ăn cơm xong liền giải tán, nhưng thời gian ăn cơm dài, cho nên mỗi người về tới nhà thì thời gian cũng không còn sớm nữa.
Trân Trân không luyện đàn vĩ cầm của cô nữa, nghỉ ngơi một lúc đợi bọn trẻ tắm xong, cô lại đi tắm.
Cô và Thị Hoài Minh lần lượt tắm xong rồi về phòng, trực tiếp lên giường chuẩn bị ngủ.
Trước khi kéo đèn, hai người theo thói quen dựa vào đầu giường nói chuyện vài câu.
Trân Trân cũng nhớ tới Hà Tử Nhiên.
Cô hỏi Thị Hoài Minh: "Bây giờ Hà Thạc đã khôi phục nguyên chức, Tử Nhiên cũng có thể nhập ngũ rồi nhỉ?"
Thị Hoài Minh thở phào gật đầu: "Bây giờ không còn vấn đề gì nữa rồi."
Trân Trân cũng thở phào theo: "Vậy thì tốt."