Cô vợ của sĩ quan - Chương 342
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:27:02
Lượt xem: 35
Mấy bé trai kia không quá để ý, bé trai đập giấy với Đan Tuệ nói: "Coi như cậu biết một chút, tiếp theo tớ sẽ không nhường cậu nữa."
"Tớ không cần cậu nhường." Đan Tuệ đưa giấy cô bé thắng được cho Hưng Vũ.
Hưng Vũ nhận giấy, giọng nói vang vang hăng hái: "Chị ơi cố lên! Chị cả báo thù cho em!"
Đan Tuệ và bé trai chính thức đấu chọi.
Bé trai vẫn không quá xem nặng Đan Tuệ, nhưng khi liên tục thua lần thứ hai lần thứ ba, Đậu Đậu và Hưng Vũ ngày càng hưng phấn, các bé trai khác ngày càng kinh ngạc, cậu bé cũng hơi sốt ruột.
Vốn dĩ thời tiết đã nóng, lại chơi tới nôn nao trong lòng, trên trán bé trai nhễ nhại mồ hôi.
Cậu bé giơ tay lau mồ hôi trên trán, chỉnh sửa lại giấy trong tay, đặt vào nơi có hơi lõm xuống.
Giấy có bốn biên dính sát mặt đất như thế này là khó đập nhất.
Kết quả Đan Tuệ trực tiếp dùng sức đập giấy của mình lên giấy trên đất.
Giấy của cô bé chịu lực đập xuống nảy lên, cũng đánh nảy giấy dưới đất lên, hai bọc giấy đều bay lên cao, đồng thời rơi xuống đất, đồng thời lật mặt.
"Lại thắng rồi!" Đậu Đậu và Hưng Vũ đồng thanh reo.
"...." Bé trai lại giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Cậu bé muốn nói không chơi nữa, nhưng lại sợ người khác cười nhạo cậu, cho nên kiên trì đập tiếp.
Sau khi cắn răng đập tới cuối cùng, trong cặp sách của bé trai chỉ còn lại một bọc giấy.
Cậu đặt tay vào trong cặp sách, miết bọc giấy trong cặp, bĩu môi, không nhịn được òa lên khóc.
Nhìn cậu bé khóc, lúc này tới lượt Đan Tuệ và Đậu Đậu bật cười.
Cười xong, Đan Tuệ cố ý nhìn bé trai nói: "Thua rồi cậu đừng khóc đó...."
Hưng Vũ thì đựng hết bọc giấy do Đan Tuệ thắng được vào trong cặp mình, hất cặp lượn qua bé trai đắc ý.
Thấy Hưng Vũ đắc ý như vậy, bé trai càng tê tâm liệt phế "a" một tiếng, khóc càng dữ càng thê thảm hơn.
Đan Tuệ không quan tâm tới cậu bé, lại hỏi bé trai khác: "Còn ai muốn đập với tớ không?"
Không ai dám ứng chiến, co rụt đầu lại lắc đầu, vội vàng ôm chặt cặp của mình, xoay người bỏ chạy.
Đan Tuệ hỏi một vòng lớn, không ai chịu đập giấy với cô bé.
Cô bé xin hai viên bi từ Hưng Vũ, muốn b.ắ.n bi với người ta, cũng không ai b.ắ.n với cô bé.
Thế là cô bé cầm bi ngồi xuống bên thao trường, nói: "Không chơi thì thôi."
Đậu Đậu ngồi bên cạnh cô bé, cười nói: "Không ai dám b.ắ.n với em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-342.html.]
Dưới bóng cây rậm rạp, gió nhẹ thổi bên tai.
Cơn gió mát thổi tới, Đan Tuệ bỗng nhiên xoay đầu nói với Đậu Đậu: "Mỗi ngày đều chơi những trò này, cũng không có gì vui, em thấy những người lớn tuổi hơn một xíu đều ra ngoài chơi, hay là buổi chiều chúng ta cũng ra ngoài chơi, chị cảm thấy thế nào?"
Đậu Đậu nhìn cô bé rồi nói: "Nhưng người nhà không cho chúng ta đi chơi lung tung bên ngoài đại viện."
Đan Tuệ chớp mắt nói: "Không để họ biết không phải được rồi sao?"
Đậu Đậu từ nhỏ tới lớn đều ngoan, vẫn nhìn Đan Tuệ nói: "Chị hơi không dám."
Đan Tuệ tiếp tục xúi giục cô bé: "Sợ cái gì chứ? Chúng ta không đến những nơi nguy hiểm như bờ sông không phải được rồi sao? Quay về lúc chạng vạng trước giờ ăn cơm, người nhà sẽ không biết đâu."
Đậu Đậu lại do dự một lúc: "Chị nghĩ thêm đã."
Đan Tuệ: "Có gì đáng nghĩ đâu, chúng ta cũng không phải là con nít cực kỳ bé nữa."
Đậu Đậu vẫn nghĩ một lúc: "Vậy chúng ta không đi xa, về sớm một chút."
Đan Tuệ cười: "Được."
Ước hẹn như vậy xong, buổi chiều Đan Tuệ và Đậu Đậu không ở trong đại viện nữa.
Hai đứa kết bè ra ngoài, tùy ý dạo xung quanh.
Ở trong đại viện lâu, ra ngoài hít thở không khí bên ngoài, đều cảm thấy khác biệt.
Hai người ra ngoài cũng không có mục đích gì, chỉ là tùy tiện chơi thôi.
Nhưng đi mãi đi mãi, lại đi tới cung thiếu nhi.
Hai người chơi một lúc trên quảng trường của cung thiếu nhi, lại chạy vào trong cung thiếu nhi.
Lúc này, tuy là nghỉ hè nhưng trong cung thiếu nhi vẫn có không ít người, có người đang học hát trong lớp, có người chơi nhạc cụ trong lớp, nhạc cụ cũng có rất nhiều loại.
Đan Tuệ dẫn Đậu Đậu lặng lẽ đi xem.
Khi nhìn thấy lớp múa, cô bé dừng lại một lúc ở ngoài cửa sổ.
Lúc học mẫu giáo, nếu trong lớp xếp tiết mục múa, cô bé đều sẽ tham gia, cô bé rất thích múa.
Đứng ngoài cửa sổ nhìn một lúc như vậy, Đan Tuệ bất giác khua tay múa chân theo động tác giáo viên dạy trong lớp.
Cô bé học theo rất vui, cũng không biết đã múa may bao lâu, bỗng thấy giáo viên trong lớp đi về phía cửa lớp.
Ý thức được mình bị phát hiện, Đan Tuệ lập tức kéo Đậu Đậu chạy.
Nhưng vẫn chưa chạy được mấy bước đã bị giáo viên ra khỏi lớp học gọi lại.
Giáo viên lên tiếng hỏi hai đứa: "Hai em là học sinh của lớp nào?"
Đan Tuệ và Đậu Đậu xoay người lại, thành thật nói: "Em chào cô, chúng em tự tới chơi."