Cô vợ của sĩ quan - Chương 332
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:01:13
Lượt xem: 24
Lý Sảng không tiếp tục hỏi nhiều, lên tiếng đáp lời: "Được rồi."
Chờ cô ấy nấu xong cơm thì vừa hay Hà Tử Nhiên cũng về tới nhà.
Ba người rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm, Lý Sảng lại hỏi Hà Tử Nhiên: "Đã báo danh chưa?"
Hà Tử Nhiên là miễn cưỡng đi tới trường học báo danh nên trả lời vô cùng ngắn gọn: “Rồi ạ.”
Lý Sảng nhìn cậu bé, cũng không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi lại nữa.
Cô lại hỏi Hà Tử Ngôn: "Tử Ngôn, con tới trường học báo danh, giáo viên có dặn dò gì không?”
Hà Tử Ngôn kể lại những lời chủ nhiệm lớp nói cho Lý Sảng nghe một lần nữa.
Lý Sảng nghe xong liền gật đầu.
Một lát sau lại nói: "Tới trường học phải biểu hiện tốt một chút nhé."
Hà Tử Nhiên ở bên cạnh chợt xùy một tiếng.
Lý Sảng nhìn về phía cậu bé, nhíu lông mày một chút rồi nói: "Hà Tử Nhiên con xùy cái gì?"
Hà Tử Nhiên cúi đầu xuống nói: "Biểu hiện thế nào đây? Là người khác mắng cha con thì con cũng trực tiếp không nhận cha sao?"
Ngón tay Lý Sảng trong nháy mắt nắm chặt, siết lấy đôi đũa.
Sắc mặt của cô ấy cũng trở nên căng thẳng, nhưng vẫn không nói ra lời nào.
Cơm nước xong xuôi, mặc dù còn chưa tới giờ đi học nhưng Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn cũng không tiếp tục ở nhà.
Hai em em đeo balo đi ra ngoài, Hà Tử Nhiên nhìn Hà Tử Ngôn nói: "Em nghe anh, đi học nếu có ai bắt nạt em thì nhớ về nói với anh, con mẹ nó chứ anh sẽ đi đánh c.h.ế.t nó."
Hà Tử Ngôn nhìn Hà Tử Nhiên một chút, lên tiếng nói: "Anh, mẹ không thích anh đánh nhau."
Hà Tử Nhiên dùng giọng điệu người lớn nói: "Có một số người không thể không đánh, em không nói cho mẹ biết là được."
Hà Tử Nhiên gặp Trình Trần, đưa theo Hà Tử Ngôn đi ra ngoài chơi một vòng.
Sắp tới giờ vào học, hai người họ đưa Hà Tử Ngôn tới trường học rồi lại đi chơi bời náo loạn với người khác nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-332.html.]
Hà Tử Ngôn tới trường học, đi đến phòng học chờ chủ nhiệm lớp tới bầu ra ban cán sự lớp, phân nhóm học sinh trong lớp và phân chia nhiệm vụ cho bọn chúng, cậu bé và những bạn học khác cùng tiến hành tổng vệ sinh lớp học.
Bởi vì bọn họ là những học sinh lớp một nên chỉ cần quét dọn sạch sẽ trong phòng học và ngoài cửa lớp học là được rồi.
Hà Tử Ngôn bị phân đến tổ phụ trách quét rác, cậu bé nhanh chóng cầm cái chổi nghiêm túc quét rác.
Trong lúc Hà Tử Ngôn đang quét sàn, mấy đứa trẻ phụ trách lau kính tập hợp ở một chỗ bàn luận về cậu bé.
Trong đó một thằng bé nhìn Hà Tử Ngôn rồi lại nói với mấy thằng bé khác: "Mấy cậu biết cha nó không? Cha nó là......"
Tiếng bàn luận của đám trẻ đó cũng không nhỏ, Hà Tử Ngôn đương nhiên nghe được.
Nhưng cậu bé giả bộ không nghe thấy gì, khom người tiếp tục quét rác.
Đám con trai hi hi ha ha, lúc Hà Tử Ngôn quét đến trước mặt bọn chúng, một thằng bé trong đó cầm cái khăn ném vào chậu nước đầy, cũng không vắt mà trực tiếp nhấc hẳn lên, làm nước giặt khăn lau vung đầy lên mặt Hà Tử Ngôn.
Mọi thứ quá nhanh nên không kịp cảnh giác, Hà Tử Ngôn bị nước văng tới mức phải nhắm chặt hai mắt.
Nước bẩn không chỉ văng đầy mặt cậu bé mà còn b.ắ.n cả vào trong mắt, cậu bé vô thức đưa tay lên dụi.
Nhưng càng dụi càng đau, thế là cậu bé nhắm một mắt, nhìn về phía mấy thằng bé kia, âm thanh có chút khó chịu hỏi một câu: "Các cậu làm gì vậy?"
Trên mặt mấy đứa trẻ kia tràn đầy đắc ý.
Thằng bé cầm khăn lau trong tay giơ lên lắc lắc một chút, cười nói: "Lau kính đó.”
Hà Tử Ngôn nhìn thằng bé rồi nói: "Cậu còn làm như vậy tớ sẽ mách giáo viên."
Thằng bé kia nghe nói như thế cười lên ha hả, giống như là nghe được chuyện gì nực cười lắm.
Nó nói: "Cậu đi mách đi, giờ cậu đi mách luôn đi? Nhà cậu là thành phần nào chính cậu còn không biết hả? Vung chút nước giặt khăn lên thì có làm sao, xách cậu lên bục giảng hắt mực đen vào mặt cậu, cậu cũng phải chịu....."
"Rào…"
Thằng bé còn chưa nói dứt câu, bỗng nhiên đỉnh đầu bị người ta đổ một chậu nước xuống.
Đó là nước dùng để giặt giẻ lau sàn, vừa dơ vừa có mùi, thời tiết lại đang vào Đông, thằng bé kia bị dội tới mức choáng váng, đứng sững sờ tại chỗ với một cái đầu sũng nước.
Đan Tuệ cầm chiếc chậu không đang nhỏ giọt nước xuống trong tay, đứng trước mặt Hà Tử Ngôn, nhìn nước lau nhà chảy từ trên đầu thằng bé kia xuống.
Cô bé tràn đầy khí thế, lên tiếng nói: "Còn dám bắt nạt anh ấy nữa thì lần sau sẽ giội cho cậu một chậu mực tàu.”