Cô vợ của sĩ quan - Chương 328
Cập nhật lúc: 2024-09-20 14:58:14
Lượt xem: 29
Đi đường xa về khá mệt mỏi, Thị Đan Linh dọn dẹp xong bát đũa, quét lại nhà từ trong ra ngoài một lần nữa rồi lên lầu đi ngủ.
Ngủ một giấc một mạch tới lúc chạng vạng tối, cho tới khi bị những âm thanh nô đùa trong viện tử đánh thức.
Ban ngày ngủ nhiều dễ bị choáng đầu, Thị Đan Linh nằm ở trên giường ngây ngốc một hồi lâu.
Tỉnh táo hơn một chút, cô ấy vén chăn lên đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống trong sân của viện tử, chỉ thấy Đậu Đậu, Mễ Mễ và Tiểu Mạch trở về, ba chị em đang chơi trong sân cùng Đan Tuệ và mấy đứa trẻ khác.
Sáu đứa bé, mỗi đứa nói một câu cũng đủ khiến mọi thứ trở nên ồn ào.
Thị Đan Linh đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn một hồi lâu.
Nhìn sáu đứa bé vô ưu vô lo chơi, trong mắt cũng chầm chậm hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Con người nếu có thể mãi mãi không buồn không lo như vậy thì thật là tốt biết bao.
Bọn nhỏ chơi trong sân thêm một lát thì Trân Trân và A Văn cũng tan tầm trở về.
Nhìn thấy A Văn đi cùng Trân Trân tiến vào viện tử, Đậu Đậu, Mễ Mễ và Tiểu Mạch lập tức chạy tới trước mặt A Văn, vô cùng vui vẻ gọi: "Mẹ!"
A Văn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Mạch, cười nói: "Đã về rồi hả?"
Tiểu Mạch ngửa đầu, nhỏ giọng đáp: "Vâng ạ, ông ngoại đưa chúng con về, nói là đi học."
Mặt mày A Văn tràn đầy ý cười: "Đúng vậy, ngày mai phải tới trường học rồi."
Đan Tuệ và Đậu Đậu là hai đứa lớn hơn, sẽ phải đi học tiểu học.
Còn bốn đứa nhỏ vẫn phải đi nhà trẻ một hai năm nữa.
Trân Trân và A Văn đi làm về có mua thêm bánh đào giòn.
A Văn nói với ba chị em Đậu Đậu mấy câu rồi đem bánh đào ra cho mấy đứa trẻ ăn, nhìn bọn chúng nói: “Lát nữa sẽ ăn cơm nên ăn ít thôi, mỗi đứa chỉ được một miếng thôi đấy."
Bọn nhỏ nhanh chóng đáp “Vâng”, Đan Tuệ và Đậu Đậu mỗi đứa cầm một cái bánh đào chạy đi.
Bốn đứa nhỏ đi theo sau lưng hai người chị, mắt nhìn chằm chằm vào cái bánh đào kia, thèm mà không được ăn.
Chung Mẫn Phân ngồi trước cửa hiên, không đứng dậy chỉ lên tiếng gọi: "Bẩn quá, đi rửa tay đi rồi tới ăn."
Sáu đứa bé nghe lời vâng một tiếng, lại nhao nhao chạy tới rửa tay.
Mấy đứa chen chúc đứng ở bên cạnh vòi nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-328.html.]
Chen tới chen lui rửa xong tay liền tranh thủ thời gian lại chạy bàn ăn với chiếc bánh đào.
Đan Tuệ và Đậu Đậu tới chia, cho bốn đứa nhỏ mỗi đứa một miếng, mình cũng cầm một miếng.
Sau khi chia xong liền ngồi bên bàn cùng ăn bánh.
Đứa trẻ này nhìn của đứa trẻ kia, so xem miếng này ngon hơn miếng kia.
Để bọn nhỏ ở lại chơi, A Văn và Trân Trân lại đi tới nhà ăn để mua cơm.
Giữa trưa Trân Trân đã làm nhiều lần đồ ăn, ăn khá no nên tối nay cũng chỉ định tùy tiện ăn đơn giản một chút.
Hai người mang theo hộp cơm ra khỏi viện tử, chậm rãi đi về phía nhà ăn.
Đi trong ngõ hẻm, A Văn lên tiếng nói: "Cũng không biết A Sảng tới thăm Hà Thạc thế nào rồi?"
Đương nhiên Trân Trân cũng không biết.
Cô nói: "Về sau mỗi tháng có thể tới thăm một lần, sẽ tốt hơn thôi."
A Văn thở dài, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng ngoài miệng cũng không nói gì thêm nữa.
Trân Trân cũng ăn ý không nói thêm gì, tìm chủ đề mới rồi nói chuyện linh tinh với A Văn.
Trân Trân ăn cơm xong đi về, Thị Đan Linh cũng từ trên lầu đi xuống.
Cô ấy vẫn giống như trước đây, vẫn chơi cùng mấy đứa trẻ, lấy thân phận chị gái để trông chừng bọn chúng.
Chờ Thị Hoài Minh và Liễu Chí tan tầm trở về, A Văn gọi ba chị em Đậu Đậu về nhà ăn cơm, Trân Trân cũng ở nhà dọn bát đũa và đồ ăn, cả nhà cùng ngồi xuống dùng cơm.
Trân Trân ăn một miếng màn thầu kèm sợi khoai tây chua cay, hỏi Thị Đan Linh: "Buổi chiều có ngủ được không?"
Trong tay Thị Đan Linh cũng cầm màn thầu, gật đầu nói: "Ngủ rất ngon ạ.”
Trân Trân nhìn cô ấy, nở nụ cười: "Ban đêm có thể ngủ nữa không đó?"
Thị Đan Linh nghĩ nghĩ: "Chắc là... Có thể ạ..."
Những lời nói trên bàn ăn cũng tương đối thoải mái.
Trời chớm Đông nên nhanh tối, ăn cơm xong, dọn dẹp bát đũa xong thì sắc trời cũng đã tối đen.
Bọn nhỏ lại cùng nhau chơi đùa một hồi rồi mới tách nhau ra rửa mặt đi ngủ.
Thị Đan Linh rửa mặt xong về đến phòng rồi ngồi xuống, cũng không cảm thấy buồn ngủ.