Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 327

Cập nhật lúc: 2024-09-20 14:57:33
Lượt xem: 28

Hà Tử Nhiên nhổ xong tóc trắng cho Lý Sảng cũng vừa tới giờ đi.

Lý Sảng đưa Hà Tử Nhiên cùng Hà Tử Ngôn đi về hướng Cách Ủy Hội.

Đến Cách Ủy Hội tìm chủ nhiệm Hạ.

Chủ nhiệm Hạ đứng trước bọn họ phát biểu một hồi như thường lệ, cho bọn họ nghe một tiết tư tưởng chính trị.

Phát biểu xong ông ta đưa Lý Sảng cùng hai đứa bé đi đến khu cách ly, nhìn Lý Sảng nói: "Đi đi, phòng số ba."

Khi tới Cách Ủy Hội, Lý Sảng liền bắt đầu khẩn trương.

Hiện tại đến khu cách ly rồi, trong lòng càng khẩn trương cực độ.

Đương nhiên ngoại trừ khẩn trương, còn có rất nhiều cảm xúc khác hòa cùng nhau cực kỳ phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không rõ là gì.

Cô ấy mang theo Hà Tử Nhiên cùng Hà Tử Ngôn đi đến ngoài cửa phòng số ba.

Sau khi cố nén nhịp tim đang đập loạn rồi đi vào, trong nháy mắt khi đối đầu với ánh mắt của Hà Thạc, hai người đều ngây ra không nhúc nhích.

Trong lòng có ngàn vạn loại cảm xúc hòa cùng một chỗ nhưng người nào cũng không trực tiếp biểu hiện ra ngoài mặt.

Mấy năm này bọn họ không học được gì nhiều, thứ học được nhiều nhất chính là ẩn nhẫn và nhẫn nhịn.

Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn đương nhiên không thấy có chút lo lắng nào.

Nhìn thấy Hà Thạc, bọn chúng cùng kêu lên kêu một tiếng cha, vọt thẳng đến trước mặt Hà Thạc.

Hà Thạc vươn tay một tay ôm một cái, nhìn hai đứa trẻ một chút cười nói: "Cũng đã lớn không ít rồi."

Hà Tử Ngôn ngửa đầu nhìn Hà Thạc hỏi: "Cha, cha ở đây sống có tốt không ạ?"

Hà Thạc lại cười nói: "Rất tốt, có ăn có uống, cái gì cũng có."

Hai đứa bé nhìn không nhìn ra nhưng Lý Sảng nhìn ra được.

Nụ cười trên mặt Hà Thạc là giả, lời nói trong miệng cũng là giả.

Giờ này nhìn sang, so với cô ấy thì Hà Thạc càng lộ ra vẻ già nua hơn.

Hà Thạc nói với Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn mấy câu, lại nhìn về phía Lý Sảng nói: "Sao lại không đi vào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-327.html.]

Lý Sảng cố gắng thả lỏng biểu cảm, đi vào trong phòng rồi ngồi xuống cạnh bàn.

Cô ấy không hỏi những năm này anh ấy sống có tốt không, cũng không hỏi mỗi ngày của anh ấy trôi qua thế nào, Lý Sảng cố gắng thả lỏng ngữ điệu nói với anh ấy: "Trường học cho nhập học lại, ngày mai Tử Nhiên và Tử Ngôn sẽ cùng tới trường học."

Hà Thạc cũng đơn giản tiếp lời: "Vậy đi học thôi."

Kết quả Hà Tử Nhiên mở miệng vẫn nói một câu kia: "Con không muốn đi."

Hà Thạc nhìn cậu bé hỏi: "Vì sao?"

Hà Tử Nhiên nói: "Không vì sao cả, dù sao con cũng không muốn đi."

Trong lòng Hà Thạc suy nghĩ, là do người làm cha như anh làm liên luỵ tới Hà Tử Nhiên cùng Hà Tử Ngôn, khiến bọn nhỏ ở bên ngoài bị người khác kỳ thị và xa lánh nên Hà Tử Nhiên mới không muốn đi đi học.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng cũng không nói ra.

Lý Sảng mở miệng nói: "Vậy con muốn thế nào? Suốt ngày ra ngoài làm loạn, muốn làm tiểu lưu manh hả?"

Hà Tử Nhiên cúi đầu, móc móc ngón tay không nói chuyện.

Không ai nói chuyện, bên trong gian phòng lại trở nên yên tĩnh.

Hà Thạc nhíu lông mày lên tiếng: "Tử Nhiên, cha không ở nhà, không chăm sóc được cả nhà tới nơi tới chốn, con thân là người đàn ông lớn nhất trong nhà, con chính là trụ cột của gia đình..."

Nói xong liền đưa mắt nhìn về phía Hà Tử Nhiên: "Nghe lời mẹ đi, đi học cho tốt, chăm sóc em trai, đừng để mẹ hao tổn tâm trí nhiều nữa......"

Hà Tử Nhiên nhìn vào mắt Hà Thạc, nhìn thấy bên trong có rất nhiều sự mệt mỏi và day dứt.

Cuối cùng cậu bé cũng không cãi lại, gật đầu đồng ý: "Vâng ạ."

Nửa giờ thực sự không lâu lắm, Lý Sảng cảm giác mới nói với Hà Thạc mấy câu thôi mà thời gian đã hết.

Cô ấy đưa Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn rời khỏi khu tạm giam, tới tìm chủ nhiệm Hạ nói tiếng cảm ơn.

Rời khỏi Cách Ủy Hội, Lý Sảng liền hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

Đi được nửa đường, cô ấy để Hà Tử Nhiên cùng Hà Tử Ngôn về nhà trước, nói mình muốn đi vệ sinh.

Sau khi tách khỏi Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn, cô ấy đi về phía nhà vệ sinh.

Nhưng cũng không thật sự đi vệ sinh mà đi trên đường tìm một nơi không có ai, tới một chỗ hẻo lánh để không ai nhìn thấy mình rồi nắm chặt khăn tay, cúi đầu rấm rứt khóc một trận.

Loading...