Cô vợ của sĩ quan - Chương 326
Cập nhật lúc: 2024-09-20 14:56:38
Lượt xem: 29
Về nhà chơi hai năm, cách đây không lâu liền nhận được tin trường học bắt đầu cho đi học trở lại.
Lần này trở về trường, học nửa năm thì con đường đại học của cô bé mới kết thúc được.
Mà Chung Mẫn Phân nghe được cô bé nói như vậy, vô thức liền thở phào, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Không đi cũng tốt, ở trường học nếu không có việc gì thì cháu cứ về nhà."
Thị Đan Linh nhìn bà rồi gật đầu, lên tiếng nói: "Vâng, bà nội."
Nhìn bộ dạng Thị Đan Linh, Trân Trân cũng vô thức thở phào.
Cô gắp một miếng thịt đặt vào trong bát Thị Đan Linh, ngay khi Thị Đan Linh ngẩng đầu lên, cô nở một nụ cười với cô bé.
Thị Đan Linh cũng cười một cái với cô, lên tiếng nói: "Cảm ơn thím Ba."
Thời gian nấu cơm trưa vốn cũng không phải là nhanh.
Cơm nước xong xuôi, Trân Trân và Thị Hoài Minh liền lập tức đi làm.
Thị Đan Linh tiễn bọn họ đi ra ngoài, sau đó trở về phòng bếp dọn dẹp bát đĩa trên bàn ăn rồi mang đi rửa.
Chung Mẫn Phân muốn rửa cùng hưng cô bé dứt khoát đưa Chung Mẫn Phân ra ghế đẩu ngồi.
Trân Trân sau khi ra cửa liền đi cùng A Văn và Liễu Chí.
Ra hẻm một đoạn, Trân Trân cùng A Văn lại đi với nhau.
Đi không được mấy bước, A Văn quay đầu nhìn Trân Trân nói: "Nghe nói Cách Ủy Hội cho phép được thoải mái đi thăm anh Hà Thạc, chiều nay được gặp lần đầu, về sau mỗi tháng đều được gặp một lần, chị biết không?"
Trưa nay Trân Trân lo chuyện trong nhà nên cũng không biết.
Cô nhìn A Văn lắc đầu: "Chị không biết, là thật sao?"
Giọng A Văn có chút khẳng định nói: "Nhất định là thật."
Trân Trân nghĩ nghĩ, nói ra ý chính: “Một màn náo loạn của Hà Tử Nhiên lúc trước quả thật không phí công chút nào."
A Văn gật gật đầu nói theo: "Quả thực là nhờ Hà Tử Nhiên đã đi náo ra một màn như thế."
Trân Trân nhịn không được cảm khái: "Người lớn chúng ta không dám làm vậy, chuyện người lớn không dám làm thì để một đứa bé làm điều đó."
A Văn cũng cảm khái: "Đúng vậy."
Cách Ủy Hội cho Lý Sảng thăm vào lúc ba giờ chiều.
Cơm nước xong xuôi mà chưa tới giờ thì cũng chỉ có thể ngồi chờ ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-326.html.]
Hà Tử Nhiên ăn cơm xong cũng không tiếp tục ra ngoài náo loạn mà ở nhà cùng Hà Tử Ngôn và Lý Sảng, cùng nhau chờ tới giờ đi gặp cha.
Trong thời gian chờ, Lý Sảng dọn dẹp nhà cửa một hồi, sau đó tìm ra mấy bộ quần áo mới cho Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn mặc. Bọn họ ở bên ngoài chơi nửa ngày, trông sớm đã không còn sạch sẽ nữa rồi.
Muốn đi gặp cha thì trông cũng phải sạch sẽ một chút.
Sau khi Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn thay xong quần áo, Lý Sảng cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Ở thời đại này quần áo tất cả mọi người mặc quần áo cơ hồ đều không khác nhau mấy, kiểu dáng đơn giản mộc mạc nhất, không phải xám tro thì sẽ là xanh, xanh lục, không có những màu đẹp mắt và cá tính.
Nhưng Lý Sảng vẫn muốn để Hà Thạc nhìn thấy mình trong dáng vẻ tốt nhất.
Thay xong quần áo, Lý Sảng lại lấy từ trong rương ra một cái gương nhỏ.
Một tấm gương nhỏ hình vuông, soi lên chỉ thấy được phân nửa khuôn mặt.
Lâu lắm rồi cô ấy không soi gương, khi nhìn thấy mình trong tấm gương đó, trong nháy mắt cô ấy đã sửng sốt một hồi.
Cô gái trong gương hoàn toàn đã không còn dáng vẻ trước kia nữa.
Trên mặt cô ấy tràn đầy vết tích của sự già nua, giống như trải qua vô số gian nan vất vả của cuộc đời, ngay cả tóc cũng lộ ra nhiều sợi trắng, tóc đen tóc trắng lẫn với nhau trông vô cùng chướng mắt.
Cô ấy giơ tay lên nhẹ nhàng chạm thử mặt lên mình, sau đó lại chỉnh tóc.
Tìm những sợi tóc trắng nhổ ra đặt ở trên cái rương.
Chỉ một lát sau trên cái rương liền đầy những sợi tóc màu trắng.
Những sợi tóc trắng đằng sau không nhìn thấy được, Lý Sảng lại gọi Hà Tử Nhiên tới.
Hà Tử Nhiên đứng ở phía sau cô ấy, đưa tay sờ tóc một chút, lên tiếng nói: "Hơi nhiều, mẹ muốn nhổ hết sao?"
Lý Sảng không chút do dự nói: "Ừm, nhổ hết cho mẹ."
Hà Tử Nhiên không nói gì nữa, đứng sau lưng Lý Sảng nghiêm túc nhổ tóc cho cô ấy.
Hà Tử Ngôn không có chuyện gì có thể làm cũng đứng bên cạnh cái rương, đưa tay đếm những sợi tóc trắng kia.
Lý Sảng nhìn cậu bé đếm.
Khi đếm tới sợi thứ bốn mươi, năm mươi, cô ấy mở miệng hỏi: "Hai năm nay có phải mẹ đã già hơn rất nhiều không?"
Nghe vậy, Hà Tử Ngôn quay đầu nhìn về phía Lý Sảng.
Cậu bé cẩn thận nhìn Lý Sảng một hồi, sau đó gật đầu.
Lý Sảng nhìn Hà Tử Ngôn, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Các con có thể bình an lớn lên là tốt rồi."