Cô vợ của sĩ quan - Chương 325
Cập nhật lúc: 2024-09-20 14:55:51
Lượt xem: 17
Lý Sảng từ bên ngoài tiến vào rồi ngồi xuống, chân tay có vẻ hơi luống cuống.
Cô ấy tựa hồ như không biết thể hiện cảm xúc thế nào, cầm lấy đũa cũng không biết nên gắp cái gì, nói năng có chút lộn xộn: "Ăn...... Ăn cơm...... Tranh thủ thời gian ăn cơm, cơm nước xong xuôi rồi chuẩn bị một chút."
Hà Tử Nhiên không nói gì, cúi đầu xuống bỗng nhiên ăn một miếng cơm lớn, nhét đầy khiến cả miệng căng phồng.
Nhìn Hà Tử Nhiên như thế ăn cơm, Hà Tử Ngôn cũng học theo anh mình, cúi đầu và một miếng thật lớn.
Bên cạnh bàn ăn, Đan Tuệ, Đan Đồng cùng Hưng Vũ mong chờ ngồi ở bên cạnh.
Hôm nay hiếm khi Trân Trân xuống bếp nấu cơm, mà món ăn lại tương đối phong phú, chỉ ngửi mùi đồ ăn đã muốn chảy nước miếng nên mặc dù đồ ăn chưa được bày ra hết nhưng bọn trẻ đã lần lượt ngồi xuống bàn để chờ.
Nhìn Thị Hoài Minh bưng một món ăn lên bàn ăn, là một bát canh thịt heo lớn.
Ba đứa trẻ hít một hơi thật sâu ngửi mùi thơm đang bay trước mũi, đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.
Đan Tuệ nhìn về phía Thị Hoài Minh hỏi: "Cha, khi nào chị mới tới ạ?”
Chung Mẫn Phân đi ở phía sau Thị Hoài Minh.
Nghe được câu Đan Tuệ hỏi, bà nhanh chóng hỏi lại: "Làm sao? Thèm ăn không đợi được hả?"
Đan Tuệ, Đan Đồng và Hưng Vũ cùng gật đầu giống hệt ba chú gà con mổ thóc.
Sau đó mấy đứa trẻ nhẩm đếm trong đầu, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng gọi: "Thím Ba."
Nghe được tiếng gọi, ba đứa trẻ, Thị Hoài Minh, Chung Mẫn Phân đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy Thị Đan Linh xách balo hành lý tiến vào cửa chính của viện tử, đúng lúc này Trân Trân cũng từ trong phòng bếp đi ra.
Đã lâu không gặp.
Trân Trân cười chào hỏi Thị Đan Linh: "Đến rồi hả, vừa đúng lúc, rửa mặt rồi tới dùng cơm đi."
"Vâng, thím Ba." Thị Đan Linh cười, gật đầu nhìn Trân Trân.
Sau khi Trân Trân đi vào trong phòng, cô bé lại cùng Chung Mẫn Phân, Thị Hoài Minh và ba đứa trẻ chào hỏi một hồi.
Đều là người một nhà, không cần phải khách khí.
Chung Mẫn Phân nói: "Nhanh đi cất hành lý đi, rửa mặt rồi tới dùng cơm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-325.html.]
"Vâng." Thị Đan Linh vâng một tiếng rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Đặt hành lý vào phòng rồi rửa mặt xong, cô bé vội vàng đi xuống bàn ăn, ngồi xuống ăn cơm.
Nhìn thấy những món ăn phong phú trên bàn, cô bé nhìn về phía Trân Trân cười nói một câu: "Cảm ơn thím Ba đã làm những món này ạ."
Trân Trân đưa đôi đũa vào trong tay cô bé, cũng cười nói: "Cháu thích ăn là tốt rồi."
Thị Đan Linh: "Cháu thích nhất là ăn đồ thím làm."
Trân Trân cười nói: "Vậy nhanh… ăn đi!"
Nghe được hai chữ ăn đi, Đan Tuệ, Đan Đồng và Hưng Vũ không kịp chờ đợi, nhanh chóng đưa đũa ra gắp thức ăn.
Người lớn đương nhiên sẽ không giống bọn trẻ, mọi người vừa trò chuyện vừa chậm rãi ăn đồ ăn trên bàn.
Thị Hoài Minh hỏi Thị Đan Linh: "Ngày mai cháu có tới trường không?"
Thị Đan Linh nhìn anh gật gật đầu, nuốt đồ ăn bên trong miệng rồi nói: "Có ạ, ngày mai cháu tới."
Trân Trân lại nhìn cô bé nói: "Vậy hôm nay ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày đi"
Thị Đan Linh lại nhìn Trân Trân gật gật đầu: "Vâng, thím Ba."
Liên quan tới chuyện học sinh đi học trở lại, Thị Hoài Minh và Trân Trân cũng không hỏi thêm gì nhiều nữa.
Trong đầu Chung Mẫn Phân suy nghĩ về những chuyện gần đây ở nông thôn, lại hỏi Thị Đan Linh: "Hiện tại trong nhà thế nào?"
Thị Đan Linh nhìn về phía Chung Mẫn Phân nói: "Trong nhà rất tốt, không có chuyện gì ạ."
Chung Mẫn Phân yên tâm, gật đầu nói: "Tốt là được rồi, không mong gì cả, chỉ cần bình an là được rồi."
Nói xong lời này, Chung Mẫn Phân nhìn Thị Đan Linh, lại do dự một hồi, sau đó dùng giọng điệu thăm dò hỏi cô bé: "Linh Linh, lần này cháu về tiếp tục đi học trên trường thì vẫn phải tham gia lam cách mạng sao?"
Thị Đan Linh nhìn về phía Chung Mẫn Phân, sau đó lại nhìn Thị Hoài Minh và Trân Trân.
Cô bé cúi đầu xuống, một lát sau mới lí nhí nói: "Bà nội, nửa năm nữa cháu tốt nghiệp rồi, không đi đâu."
Thân là sinh viên, lúc trước cô bé đi theo mọi người cùng nhau làm cách mạng, tham gia rất nhiều hoạt động lớn có tiếng tăm. Về sau theo tình thế thay đổi, cô bé cũng không phải thành viên cốt cán tại tổ chức nên những hoạt động được tham gia trở nên rất có hạn, trong trường học cô bé cũng không có gì làm nên liền đi về nhà.