Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 314

Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:10:00
Lượt xem: 18

Toàn thân Trân Trân đều ẩm ướt, đi một bước chính là đọng lại một dấu chân.

Cô không để Chung Mẫn Phân lo lắng thêm, cầm quần áo đi tắm rửa.

Chung Mẫn Phân ở bên ngoài cũng không nhàn rỗi, đi phòng bếp bật quạt thổi lửa, nấu một bát gừng đường đỏ nước.

Chờ Trân Trân tắm rửa xong, lau khô tóc từ toilet ra, bà đem nước gừng đường đỏ nóng hổi đưa đến tay Trân Trân: "Tranh thủ thời gian uống đi kẻo chút nữa lại bị cảm."

"Dạ, cảm ơn mẹ."

Hốc mắt Trân Trân nóng lên, bưng bát thổi một chút rồi uống một ngụm.

Chung Mẫn Phân nhìn cô nói: "Con nhìn con xem, còn khách khí với mẹ nữa."

Uống xong nước gừng đường đỏ, trong dạ dày nhanh chóng ấm lên nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Trân Trân ôm cái chén không một hồi, sau đó bộ dạng chợt hoàn hồn nhìn về phía Chung Mẫn Phân nói: "Tới giờ đón bọn trẻ rồi."

Chung Mẫn Phân không chú ý nhiều tới giờ giấc.

Trân Trân nhìn thời gian nói: "Đến giờ đón chúng rồi."

Trân Trân vừa mắc mưa trở về, Chung Mẫn Phân đương nhiên sẽ giữ cô lại, nói với cô: "Con nghỉ một lát đi, để mẹ đi đón."

Trân Trân cười, đưa tay cầm dù che mưa, ngăn Chung Mẫn Phân dừng bước: "Mẹ, không sao đâu, con không mệt."

Nói xong cô liền đi ra ngoài rồi mở dù ra.

Chung Mẫn Phân đứng ở hiên nhà nhìn cô đi ra khỏi sân.

Trên mặt bà hiện lên đầy nghi hoặc, thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"

Trân Trân cầm ô đi tới lớp mẫu giáo thì mưa cũng đã tạnh.

Chờ Lý Sảng và A Văn tới, cả ba dẫn bọn trẻ cùng về nhà.

Lý Sảng và A Văn nhìn ra được sắc mặt không đúng của Trân Trân, hỏi cô một câu: "Em sao vậy?"

Trân Trân cười cười, trả lời qua loa: "Không sao ạ, chỉ là nghĩ tới Đại Bạch một chút."

Lý Sảng và A Văn tỏ ra là đã hiểu, cũng không nhắc lại nhiều tránh khiến Trân Trân buồn hơn.

Vừa đi vừa nói chuyện qua nhiều đoạn đường, khi bên cạnh không còn người nào nữa, A Văn bỗng nhỏ giọng nói: "Hôm nay em tới mấy nơi náo nhiệt kia một chuyến, thấy đường phố đã hoàn toàn thay đổi."

A Văn đột nhiên nhắc tới, Trân Trân lại nghĩ tới chuyện nhìn thấy trong trường học lúc chiều.

Cô cúi đầu đắm chìm vào suy nghĩ của mình, như bị rút sạch linh hồn, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Lý Sảng cùng A Văn nói chuyện, cô không chen lời nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-314.html.]

Chỉ khi nào bị gọi tên, cô mới thất thần đáp lại vài câu.

Về tới nhà cô cũng không nói gì nhiều, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên dỗ bọn trẻ đi ngủ thì dỗ bọn trẻ đi ngủ.

Mãi cho tới khi rửa mặt xong về đến phòng rồi nằm xuống, tựa ở trong n.g.ự.c Thị Hoài Minh, mới đem chuyện nhìn thấy ở trường học hôm nay kể cho Thị Hoài Minh nghe. Cô nói rất chậm, từng câu đều run lên.

Đêm nay Trân Trân ngủ không ngon, thi thoảng lại bừng tỉnh.

Mỗi lần bừng tỉnh Thị Hoài Minh cũng đều biết, lần nào anh cũng vỗ nhè nhẹ lưng để trấn an cô.

Buổi sáng hôm sau.

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Nhưng Trân Trân luôn cảm giác trong lòng mình còn chồng chất mây đen vẫn chưa ta ra, mưa vẫn rơi tí tách tí tách.

Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ những lúc đón bọn trẻ Trân Trân đều không đi ra ngoài.

Cô tận lực che đậy tin tức bên ngoài, không xem báo giấy cũng không nghe người khác nói, phần lớn thời gian đều ở một mình.

Hôm nay cô vẫn không ra ngoài để làm gì cả.

Tới chạng vạng tối, cô để sách trong tay xuống, đứng dậy đi đón bọn trẻ.

Hôm nay khi tới đón lại không nhìn thấy Lý Sảng.

A Văn nói với cô: "Buổi chiều mới đi làm được một lát thì đã có người tới tìm chị ấy rồi gọi đi rồi."

Trân Trân nghe xong gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nhiều nữa.

Sau khi đón bọn trẻ, A Văn cũng nói với cô giáo: "Tôi đón cả Hà Tử Ngôn nữa."

Kết quả giáo viên nói cho các cô biết: "Hà Tử Ngôn được mẹ của em ấy đón đi rồi."

A Văn có chút sửng sốt: "A, vâng, cảm ơn."

Trân Trân và A Văn đều không suy nghĩ nhiều.

Hai người đưa bọn trẻ chậm rãi về nhà.

Đi đến đầu hẻm, A Văn nói với bọn nhỏ một câu: "Tới nhà rồi."

"Xem ai tới nhà trước!"Đan Tuệ nói ra một câu rồi vung chân lên chạy về phía đầu ngõ.

Mấy bé con còn lại cũng muốn thi xem, lập tức chạy theo phía sau Đan Tuệ.

A Văn cùng Trân Trân ở phía sau hô chậm một chút mà bọn trẻ cũng không để tâm tới.

Đan Tuệ chạy nhanh nhất, tới thẳng sân cửa nhà mình, Đậu Đậu theo sát phía sau, bốn đứa nhỏ còn lại chậm chạp chạy theo bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.

Loading...