Cô vợ của sĩ quan - Chương 312
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:08:14
Lượt xem: 36
Cô ngồi thêu thùa cùng Chung Mẫn Phân tới giữa trưa thì đứng dậy đi đón bọn trẻ tan học.
Sau khi đón bọn trẻ xong, cô cùng Lý Sảng và A Văn trở về, trên đường vẫn nói chuyện phiếm như bình thường.
Sau khi đó ba người cùng nhau xuống ăn tối.
Chờ Thị Hoài Minh tan tầm trở về, mọi người đã bày bát đũa ra, ngồi xuống ăn cơm rồi.
Vừa ngồi xuống ăn mấy miếng cơm, Trân Trân hướng mặt ngoài nhìn một chút, lên tiếng nói: "Không biết trưa nay trời có thể mưa không nữa.”
Thị Hoài Minh nghe vậy nhìn về phía Trân Trân, hỏi: "Buổi chiều em có chuyện gì cần đi ra ngoài à?"
Trân Trân nói: "Đi học chứ, em nghỉ ngơi cũng đủ rồi.”
Nghe nói như vậy, động tác ăn cơm của Thị Hoài Minh chợt chậm lại.
Trân Trân đột nhiên cảm thấy anh có chút kỳ quái, nhìn anh hỏi: "Thế nào vậy?"
Thị Hoài Minh nhìn cô, nói: "Trường học đã cho nghỉ học rồi.”
Nghỉ học?
Trân Trân bỗng dưng sững sờ.
Cô thất chớp chớp mắt nói: "Vừa rồi em đi đón Tuệ Tuệ cũng không thấy nói gì."
Thị Hoài Minh đáp: "Bọn chúng còn quá nhỏ, căn bản còn không tính là đi học nữa."
Trân Trân nghĩ ngợi rồi hỏi lại, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Thị Hoài Minh đã nói: "Cơm nước xong xuôi rồi nói kỹ hơn nhé."
Trân Trân cũng không hỏi lại, chờ cơm nước xong xuôi, đi đến gian phòng bên trong mới hỏi lại: "Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy?"
Cô ở nhà mới có mấy ngày mà sao bên ngoài lại biến thành như vậy chứ?
Thị Hoài Minh kéo cô ngồi xuống, nói với cô tình hình xã hội bây giờ, cuối cùng nói về chuyện của trường học: "Bọn anh cũng mới biết được tin chính thức là kỳ thi đại học bị dừng lại, trường học không tuyển sinh nữa, toàn bộ học sinh trung học cũng buộc phải nghỉ."
Ánh mắt Trân Trân hơi lộ ra vẻ nghi hoặc: “Không lên lớp, không học tập thì làm gì chứ?"
Thị Hoài Minh nhìn cô nói: "Tham gia cách mạng."
Trân Trân có gia đình, trong nhà có người già có trẻ nhỏ, không giống như những sinh viên trung học nhiệt huyết kia, đương nhiên không đi tham gia cách mạng. Trường học cho nghỉ thì buổi chiều cô cũng không tới nữa.
Sau khi đưa bọn nhỏ tới lớp mẫu giáo, Trân Trân ở nhà cùng Chung Mẫn Phân thêu thùa may vá và nói chuyện phiếm.
Mà trong lúc cầm kim khâu cô lại luôn không nhịn được mà nghĩ đến trường học, muốn biết hiện tại mọi chuyện đang thế nào rồi.
Những ngày này cô ở trong nội viện quân đội của gia đình không ra ngoài nên nhìn chung sinh hoạt cũng không có gì thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-312.html.]
Sau khi ở nhà thêm một ngày nữa, rốt cuộc Trân Trân cũng nhịn không được mà đạp xe về trường học một chuyến.
Trước khi đi cô vẫn cất những cuốn sách giáo khoa vào cặp sách, lúc đẩy cửa đi xe ra còn chào Chung Mẫn Phân một tiếng.
Vẫn giống như trước kia, Trân Trân dắt xe ra đầu hẻm,
Sau khi ngồi lên xe, cô đạp ra khỏi đại viện của gia đình.
Mà lần này không giống với những lần trước, cô luôn có thói quen quay đầu chào Đại Bạch, nhưng lần này muốn chào cũng phát hiện sau lưng không còn Đại Bạch nữa.
Con chó trắng luôn thè lưỡi cười với cô giờ không còn trong cuộc sống của cô nữa.
Trong lòng không tự chủ được mà sinh ra cảm giác mất mát.
Trân Trân hít một hơi thật sâu, quay đầu trở lại giẫm lên bàn đạp rồi đạp ra khỏi đại viện của gia đình.
Ra khỏi địa viện, còn chưa tới trường học cô đã thấy cảnh tượng trên phố không giống như trước nữa.
Trên đường phố có rất nhiều người lui tới, phần lớn đều có bộ dáng học sinh, trên tường dán những tấm áp phích thật lớn.
Loại áp phích này đã chìm xuống nhiều năm rồi.
Hiện tại đột nhiên lại thành trào lưu, đưa mắt lên nhìn liền thấy kín cả con đường.
Nhất là những cái quảng cáo kia càng đọc càng thấy say mê.
Trân Trân đứng lại quá lâu, cô nhìn một hồi rồi tiếp tục đi xe về phía trường học đi.
Đến trường học, vẫ nhìn thấy ý chí chiến đấu sục sôi các học sinh và áp phích giăng kín.
Lúc mới đầu cô còn có chút không thích ứng được, nhưng cũng không tỏ thái độ gì.
Cô đến nhà để xe, xuống rồi khóa xe lại, đeo balo lên vai đi về hướng phòng học.
Đến lầu dạy học, cô nhìn mấy gian phòng học, bên trong quả thực đã không có còn học sinh và giáo viên tới nữa.
Tuy trong phòng vẫn có không ít học sinh nhưng bọn họ lại đang tập hợp một chỗ để thảo luận, không còn dáng vẻ ngồi học nữa.
Trân Trân hít sâu một hơi, quay người muốn đi.
Kết quả vừa mới quay người, đối diện đụng phải Diệp Mãn Lâm.
Diệp Mãn Lâm thấy được cô, rất nhiệt tình cười nói: "Rốt cuộc cậu cũng đến trường học rồi?"
Trân Trân cũng cười với anh ta: "Trong nhà xảy ra chút chuyện nên mới không tới."
Nói xong cô lại hỏi: "Hiện tại trong trường không có lớp dạy sao?"
Diệp Mãn Lâm ngữ khí sục sôi nói: "Trước mắt thì cách mạng mới là chuyện trọng yếu nhất."