Cô vợ của sĩ quan - Chương 286
Cập nhật lúc: 2024-09-16 21:41:46
Lượt xem: 54
Trân Trân xách cái làn đựng đồ ăn tiếp tục đi về phía trước, tiến vào sân nhìn thấy một đống trẻ con đang chơi đùa, ồn ào trong nhà. Đan Tuệ và Đậu Đậu Mễ Mễ chơi với nhau, Tiểu Mạch và Đan Đồng Hưng Vũ cùng nhau chơi đùa. Tiểu Tưởng ở bên cạnh nói về chuyện thêu thùa may vá với Chung Mẫn Phân.
Đại Bạch nằm ở một bên trên đất, đầu khoát lên chân trước, lẳng lặng nhìn bọn nhỏ chơi.
Nhìn thấy Trân Trân trở về, Đại Bạch đứng dậy ra đón, đung đưa cái đuôi trước mặt Trân Trân.
Trân Trân duỗi tay sờ nó một hồi, xách cái làn đựng đồ ăn tiến vào nhà bếp, thả làn đựng đồ ăn xuống lại đi ra nhà chính.
Thời gian còn sớm, ngồi xuống nói chuyện với Chung Mẫn Phân và Tiểu Tưởng còn chưa tới hai câu, A Văn lại tới.
Bình thường mấy người đều tụ lại với nhau cùng trông coi đứa nhỏ g.i.ế.c thời gian.
Hôm nay Tiểu Tưởng đột nhiên có chút phiền muộn, cúi đầu se chỉ nói: "Qua mấy ngày nữa tôi phải đi rồi, sau này không thể trông mấy đứa nhỏ với mọi người nữa, vẫn rất luyến tiếc…"
Đặc biệt là luyến tiếc Tiểu Mạch, bình thường cô ấy chăm đứa nhỏ này tương đối nhiều, từ lúc vừa ra đời tới hiện tại.
Nghe cô ấy nói như vậy, A Văn Trân Trân và Chung Mẫn Phân đương nhiên cũng cảm thấy không nỡ, dù sao đã ở chung hai năm rồi.
Nhưng các cô ấy không có tiếp tục phiền muộn, A Văn thả lỏng giọng điệu nói: "Hì, nếu như cô nhớ chúng tôi thì cứ lại đây, tôi chắc chắn sẽ chiêu đãi cô món ngon."
Tiểu Tưởng cười một cái, "Tôi đến nhiều cô cũng đừng chê phiền phức nhé."
A Văn cũng cười, "Cô mà chịu thì cô ở đây mười ngày nửa tháng tôi cũng không chê phiền."
Mấy người cùng nhau trò chuyện, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn mấy đứa nhỏ.
Thấy đến giờ rồi, Trân Trân đứng dậy đến nhà bếp, cột tạp dề bắt đầu nấu cơm.
A Văn và Tiểu Tưởng cũng không ngồi nữa, dẫn Đậu Đậu, Mễ Mễ và Tiểu Mạch đi về nhà.
Tuổi của Đan Tuệ vẫn không tính là lớn, có điều mới tròn năm tuổi, không thể trông em trai em gái, Đan Đồng và Hưng Vũ lại đang là tuổi rất hiếu kỳ, thích quấy rối, vì thế Chung Mẫn Phân không đến nhà bếp cùng nấu cơm giúp Trân Trân, mà ở lại nhà chính trông đứa nhỏ.
Trân Trân ở trong phòng bếp thổi lửa nấu cơm, trên trán rịn đầy mồ hôi hột.
Tuy rằng ăn cơm buổi trưa chỉ có thêm một Thị Đan Linh, nhưng cô vẫn làm một bàn đồ ăn tràn đầy.
Cô nấu xong bưng đồ ăn lên bàn, Thị Hoài Minh vừa vặn dẫn theo Thị Đan Linh trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-286.html.]
Chung Mẫn Phân ở trong nhà nhìn thấy trước, xoay người chào đón, ý cười đầy mặt nói: "Đến rồi, vừa khéo, mau mau, buông hành lý ra, rửa mặt rồi chuẩn bị ăn cơm."
Thị Đan Linh hơi thay đổi so với hai năm trước, trổ mã và thanh tú hơn.
Cô cười gọi bà nội và thím ba, không quên chào hỏi Đan Tuệ, Đan Đồng, Hưng Vũ.
Đan Tuệ không nhớ rõ cô, ngửa đầu nhìn cô hỏi: "Chị là chị họ sao?"
Thị Đan Linh cong chân ngồi xổm ở trước mặt cô bé, cười nói với cô bé: "Đúng vậy, lần trước lúc chị tới, em rất thân thiết với chị, cứ ngồi ở trong lồng n.g.ự.c chị, em quên rồi hả?"
Đan Tuệ có hơi xấu hổ, cười ngại ngùng nói: "Hì, hình như có hơi quên."
Thị Đan Linh bị cô bé chọc càng cười nhiều hơn, giơ tay sờ đầu nhỏ của cô bé.
Kết thúc trò chuyện, Trân Trân dẫn Thị Đan Linh đến phòng ngủ.
Cô nhận lấy hành lý trong tay Thị Đan Linh, dẫn cô bé lên lầu, mở cửa phòng ngủ nói với cô bé: "Linh Linh, sau này cháu sẽ ở phòng này, những gì có thể chuẩn bị đều đã chuẩn bị cho cháu rồi, còn cần cái gì cứ nói thẳng với thím ba."
Thị Đan Linh nhìn thấy đồ đạc trong phòng, có chút ngượng ngùng nói: "Thím ba, căn phòng này cũng thu xếp thật đẹp."
Trân Trân không có nhiều lời, thả hành lý xuống giúp cô bé, cười vỗ cô bé một cái rồi nói: "Tắm đi rồi xuống ăn cơm."
Vì vội ăn cơm, Thị Đan Linh chỉ rửa mặt đơn giản.
Rửa mặt xong, cô bé tết tóc xuống lầu, cùng đến bàn ăn ngồi xuống với mấy người Trân Trân.
Chung Mẫn Phân nói với cô bé: "Bởi vì cháu lại đây, thím ba cháu nấu một bàn đồ ăn như thế đấy."
Thị Đan Linh lại nhìn về phía Trân Trân, "Cảm ơn thím ba, cháu thích ăn đồ ăn thím nấu nhất."
Trân Trân cười nói: "Vậy thì ăn nhiều một chút."
Thân là chú ba, trái lại Thị Hoài Minh yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mà Chung Mẫn Phân và Trân Trân đều rất nhiệt tình, lúc ăn cơm gắp rất nhiều món ăn vào chén cho Thị Đan Linh.
Trong chén của Thị Đan Linh chất đến tràn đầy, trong miệng cũng nhét ngập tràn.