Cô vợ của sĩ quan - Chương 266
Cập nhật lúc: 2024-09-13 15:26:00
Lượt xem: 50
Hôm nay ăn xong điểm tâm A Văn cũng không đến.
Trong lòng Trân Trân có chút lo lắng, liền ôm Đan Đồng đi sang bên cạnh tìm A Văn.
Đến nhà hàng xóm nhìn thấy bà Phùng, cô cười chào hỏi: "Bác gái."
Bà Phùng đối xử với Trân Trân rất là khách khí, cười đáp lại, nhìn Đan Đồng hỏi: “Đứa nhỏ mấy tháng rồi?"
Trân Trân trả lời bà ta: "Sáu, bảy tháng rồi ạ."
Bà Phùng lại hỏi: "Con gái hay là con trai đấy?"
Trân Trân tiếp tục trả lời: "Con gái ạ."
Bà Phùng không hỏi thêm gì khác, trêu chọc Đan Đồng nói: "Mặt mũi cũng rất xinh đẹp."
Chọc xong thì cười nói với Trân Trân: "A Văn ở trong phòng đó, cháu vào chơi với con bé đi."
Trân Trân đáp một tiếng: "Vâng."
Nói chuyện với bà Phùng xong, Trân Trân ôm Đan Đồng đi đến bên ngoài cửa phòng A Văn.
Đưa tay gõ cửa một cái, chỉ chốc lát sau cửa phòng mở ra, người mở cửa chính là Đậu Đậu.
Đậu Đậu thấy là Trân Trân, lên tiếng gọi: "Thím."
A Văn cũng nhìn thấy Trân Trân thì lên tiếng: "Mau vào đi."
Trân Trân ôm Đan Đồng và Đậu Đậu vào phòng, nhìn về phía A Văn hỏi: "Ở nhà một mình làm cái gì? Tại sao không đi tìm tôi chơi?"
A Văn cười cười, chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của Trân Trân, "Tôi đang dạy Đậu Đậu viết chữ."
Trân Trân ôm Đan Đồng đi đến bên cạnh A Văn, nhìn chữ trên bàn, "Để thím nhìn xem Đậu Đậu đã học được cái gì rồi."
Đậu Đậu giành nói trước: "Thím, cháu đã học xong núi, nước, lửa. . ."
Đúng là viết núi, nước, lửa.
Xem hết chữ Đậu Đậu học viết, Trân Trân ôm Đan Đồng ngồi xuống bên cạnh A Văn.
Đậu Đậu và Mễ Mễ đều còn nhỏ, cô cũng không tị hiềm cái gì, trực tiếp nhìn A Văn hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Biết Trân Trân hỏi là cái gì, A Văn qua loa đáp lại: "Không có việc gì."
Giữa cô ấy và bà Phùng có khoảng cách, phần lớn thời gian cô ấy đều cố gắng tránh bà Phùng, bà Phùng cũng không tìm cô ấy gây phiền phức, ngược lại cũng không xảy ra mâu thuẫn gì.
Chủ yếu là khoảng cách và mâu thuẫn giữa cô ấy và bà Phùng tất cả đều tập trung ở chuyện sinh con trai.
Nhìn thấy không có việc gì, Trân Trân cũng không hỏi nhiều nữa.
Đương nhiên cô cũng không trở về ngay mà ở chỗ này chơi với A Văn nửa ngày.
Sau khi Trân Trân ôm Đan Đồng đi sang nhà hàng xóm, Chung Mẫn Phân trông Hưng Vũ không đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-266.html.]
Bà thay tã cho Hưng Vũ xong, đặt đứa nhỏ ở trên nệm êm cho nó bò chơi, bản thân thì ở bên cạnh thêu thùa may vá.
Vừa se xong một sợi chỉ, bà ngẩng đầu chợt thấy trên cửa chính ngoài sân xuất hiện một bà cụ tầm tuổi bà.
Bà cụ khi nhìn thấy Chung Mẫn Phân trong nhà, cũng đưa đầu nhìn vào trong nhà một hồi.
Không quen biết, nhưng người trong nội viện này đều là gia đình quân nhân.
Chung Mẫn Phân vội vàng đứng lên, khách khí hỏi bà cụ: "Bà tìm ai thế?"
Nhìn Chung Mẫn Phân lên tiếng, bà cụ liền trực tiếp tiến vào sân, cười nói: "Tôi tùy tiện đi bộ một chút, không tìm ai cả."
Người đã vào nhà, Chung Mẫn Phân cầm băng ghế mời bà ta ngồi xuống rồi lại rót nước cho bà ta.
Bà cụ nhận nước, cười nói với Chung Mẫn Phân: "Nghe nói nhà bà là vừa chuyển tới hồi tháng năm hả?"
Chung Mẫn Phân khách khí trả lời: "Đúng vậy, chuyển được nửa năm rồi."
Bà cụ tự giới thiệu mình cho Chung Mẫn Phân biết, chỉ về phía nhà A Văn, nói: "Tôi ở nhà bên cạnh bà đây, mẹ Liễu Chí, bình thường không hay tới, nhưng con dâu đang mang thai sắp sinh nên tôi tới xem một chút."
Nói thế này, Chung Mẫn Phân tất nhiên đã biết bà ta là ai.
Bà cũng giới thiệu bản thân mình với bà Phùng, bấy giờ cũng coi như có quen biết rồi.
Bà Phùng về tuổi lớn hơn bà hai tuổi, Chung Mẫn Phân liền khách khí gọi bà Phùng là chị.
Hai bên giới thiệu xong, lại hàn huyên vài câu quen thuộc.
Nhìn thấy Hưng Vũ chơi trên nệm ở bên cạnh, bà Phùng hơi nghi hoặc một chút: "Con dâu bà vừa ôm một đứa trẻ sang nhà bên cạnh đúng không, vậy sao đứa trẻ này nhìn không chênh lệch đứa trẻ kia bao nhiêu vậy?"
Đúng là không chênh lệch nhiều, Chung Mẫn Phân cười nói với bà ta: "Là thai long phượng."
Nghe được thai long phượng, con mắt bà Phùng đều tỏa sáng, lên tiếng nói: "Ồ, con dâu bà thật là có bản lĩnh."
Bà ta đưa tay ôm Hưng Vũ vào trong ngực, còn nói: "Không biết cái thai này của con dâu tôi có phải là thằng nhóc hay không nữa."
Chung Mẫn Phân từ lúc vào trong thành phố liền không xen vào bất cứ chuyện gì.
Chuyện trong nhà không quản nhiều, chuyện của nhà khác bà tự nhiên càng không nói nhiều thêm cái gì.
Bà trả lời bà Phùng bằng câu nói mà Thị Hoài Minh thích nói: "Nam nữ đều như nhau."
Bà Phùng không che giấu gì, nói thẳng: "Ngoài miệng ai mà chả nói như thế, trên thực tế vẫn không giống nhau."
Nói xong bà ta lại nhìn về phía Chung Mẫn Phân hỏi: "Tôi thấy hình dạng bụng của cái thai này tám chín phần là mang thai thằng con trai rồi, bà nói xem có đúng hay không?"
Chung Mẫn Phân cũng không dám nói có đúng hay không.
Mang thai rốt cuộc là nam hay nữ, chỉ có sinh ra rồi mới biết.
Bà cũng không muốn đắc tội bất kỳ ai, chỉ nói: "Tôi không biết xem cái này lắm."
Bà Phùng còn nói: "Hai ngày nữa sinh là biết ngay."
Chung Mẫn Phân gật đầu, "Đúng vậy."