Cô vợ của sĩ quan - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-09-10 10:54:55
Lượt xem: 58
Bởi vì chuyện của đứa con trai thứ tư mà bây giờ trong lòng Ngô Đại Phượng cũng đã có thành kiến với Trân Trân.
Cô ta cũng không hỏi nhiều nguyên nhân, trả lời Thị Hoài Hà: "Con gái người ta sinh quý giá thôi."
Thị Hoài Hà hừ lạnh một tiếng: "Con gái chính là con gái, quý giá cỡ nào cũng vô giá trị."
Trong phòng của Trân Trân.
Chung Mẫn Phân bế đứa bé trong tay dỗ dành, Trân Trân thì ngồi cạnh bàn viết chữ ăn cơm.
Móng giò được hầm mềm đến mức tan trong miệng, nước canh cũng đậm đà thơm ngon, đều là những món bổ dưỡng cho con người.
Chung Mẫn Phân ở bên cạnh dỗ đứa trẻ nói: "Mẹ vừa mắng nó một trận rồi, Trân Trân con đừng để vào trong lòng nhé, ôi."
Ban đầu, Trân Trân không phản đối việc Thị Hoài Hà đến đây, nhưng bây giờ trong lòng cô cảm thấy phiền chán không chịu nổi.
Tất nhiên, cô cũng không muốn làm Chung Mẫn Phân khó xử nên không nói gì.
Sau khi ăn xong món canh móng giò heo, vừa vặn em bé đã ngủ, Trân Trân cũng ngủ cùng một lúc.
Cô ngủ đến chạng vạng tối rồi thức dậy cùng con gái, đúng lúc Thị Hoài Minh tan học trở về.
Thị Hoài Minh về nhà rồi vào phòng tìm Trân Trân.
Anh nói chuyện với Trân Trân và dỗ con một lúc, sau đó mới đi ra ngoài ăn cơm tối.
Thị Hoài Minh, Thị Hoài Hà và Chung Mẫn Phân ăn tối ở bên ngoài, còn Trân Trân ở trong phòng bế con cho con bú.
Trong lúc cho con bú, cô vô thức nhìn quanh phòng hai lần, sau đó khi liếc nhìn giá để giày ở góc, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Quay lại nhìn kỹ hơn, cảm thấy đôi giày để trên giá không giống dáng vẻ lúc trước mình để.
Sau khi cho em bé b.ú xong, Trân Trân đặt con lên giường.
Cô vén chăn đi ra khỏi giường, đi giày bảo rồi đi đến giá giày nhìn kỹ hơn.
Nhìn một lúc, cô nghĩ đến điều gì đó, lại đi tới mở chiếc rương gỗ long não của mình, còn có chiếc tủ quần áo bên cạnh.
Những ngày này, vì bận rộn với việc sinh nở và ở cữ, nên Trân Trân không đặc biệt chú ý đến những điều này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-213.html.]
Quần áo cô mặc gần đây không được để chung với quần áo mặc trước đây, vì vậy Trân Trân cũng không mở tủ quần áo ra.
Còn bây giờ, vừa mở tủ ra, đầu óc cô lập tức nổ ong một tiếng.
Quần áo treo trong tủ vô cùng lộn xộn, căn bản không phải dáng vẻ sắp xếp gọn gàng lúc trước.
Có thể thấy được người động vào tủ quần áo đã sắp xếp lại, nhưng so với dáng vẻ lúc trước cô sắp xếp, nhìn qua vẫn lộn xộn hơn rất nhiều.
Trân Trân kìm nén cảm xúc đang sôi sục trong lòng, đưa tay lấy những bộ quần áo đó ra nhìn.
Sau khi nhìn hai chiếc váy, thấy có một chiếc nhăn nhúm, cô cầm lên lật xem một chút, chỉ thấy dưới nách váy đã không còn như trước, lật vào trong xem thì thấy chiếc váy đã bị rách ra khâu lại.
Nhìn một hàng vết khâu không đều trên chiếc váy, Trân Trân chỉ cảm thấy m.á.u dồn lên não.
Cô nhắm mắt chịu đựng một lúc, nhưng thật sự không thể chịu được nữa.
Thế là cô cầm chiếc váy ra khỏi phòng, đi đến cạnh bàn ăn, ném thẳng chiếc váy vào người Thị Hoài Hà.
Thị Hoài Hà đang ăn cơm, bị Trân Trân ném váy vào người thì giật nảy mình, gào lên: "Lâm Trân Trân, cô làm cái gì đấy?!"
Chung Mẫn Phân cũng giật mình trước hành động của cô, vội vàng lên tiếng nói: "Trân Trân, có chuyện gì vậy?"
Thị Hoài Minh lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh Trân Trân: "Sao vậy?"
Trân Trân nhìn chằm chằm vào Thị Hoài Hà.
Ở đây có một người là mẹ ruột Thị Hoài Hà, một người là em trai ruột của cô ta.
Trân Trân biết bây giờ mình làm ầm lên như vậy là không thích hợp, nhưng cô không thể chịu đựng được nữa, nhìn Thị Hoài Hà nói: "Trước đó lúc em đến bệnh viện sinh con, ở nhà không có ai, chị ta vào phòng chúng ta rồi lục tung đồ của em lên. Chị ta có mặc đồ của em hay không thì em không biết, nhưng chị ta mặc cái váy này rồi, lại còn làm rách nữa!"
Nghe vậy, Chung Mẫn Phân vội vàng đặt đũa trên tay xuống, vươn tay cầm lấy chiếc váy trên người Thị Hoài Hà.
Bà cầm chiếc váy lật qua lật lại, rất nhanh đã tìm thấy đường may rách phía sau.
Đương nhiên Thị Hoài Minh cũng nhìn thấy, anh cau mày nhìn Thị Hoài Hà.
Nhìn thấy tình hình trước mắt, Thị Hoài Hà theo bản năng lên tiếng giảo biện: "Cô dựa vào cái gì mà nói là tôi làm? Cô có bằng chứng gì hay không? Có khi là cô nhớ nhầm, tự mình làm rách rồi bây giờ đổ lỗi lên đầu tôi!"