Cô vợ của sĩ quan - Chương 211
Cập nhật lúc: 2024-09-10 10:49:07
Lượt xem: 74
Thị Hoài Hà nhìn Trân Trân, mi tâm nhíu sâu, sắc mặt cũng càng khó coi hơn.
Cô ta nhịn một lúc, cuối cùng cũng không biết nói gì, tức giận dồn sức lên tay đi ra ngoài đóng cửa một tiếng "rầm".
Trở lại phòng mình, cô ta mặt mũi tối sầm nói: "Nếu nó muốn chịu khổ thì cứ tự chịu khổ đi, mình còn bớt việc hơn, đỡ phải làm. Để mình xem thằng ba có thể ngủ cùng nó mấy ngày, đúng là cái thằng không biết yêu thương bản thân."
Chung Mẫn Phân cũng không có đủ năng lượng để giải quyết vấn đề này, chỉ nói: "Vậy thì cứ để Hoài Minh chăm sóc con bé đi."
Thị Hoài Hà nói: "Hoài Minh nửa đêm không ngủ để chăm sóc con, chăm sóc nó? Đúng là nằm mơ!"
Mặc dù không phải mình sinh con, nhưng Chung Mẫn Phân cũng cảm thấy rất mệt mỏi khi phải chạy qua chạy lại hai ngày này, vì Trân Trân và Thị Hoài Minh không cần bà và Thị Hoài Hà chăm sóc vào ban đêm, nên bà cũng chỉ tắm rửa rồi đi ngủ thôi.
Nhưng Thị Hoài Hà lại không dễ dàng suy nghĩ như bà, cô ta tắm rửa xong cứ nằm trên giường lẩm bẩm một lúc lâu.
Cô ta lẩm bẩm một mình, Thị Hoài Minh và Trân Trân không nghe thấy gì, cô ta cũng chẳng làm gì được.
Không còn cách nào khác, cũng không nhìn được mãi, trong lòng cô ta ngày ngày chồng chất sự tức giận, lại tiếp tục đi nói cho Ngô Đại Phượng nghe.
Chỉ khi tìm được sự tán đồng từ Ngô Đại Phượng, trong lòng Thị Hoài Hà mới có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Trân Trân không quan tâm Thị Hoài Hà nghĩ cái gì nói cái gì, cô vẫn tiếp tục ngủ chung với Thị Hoài Minh vào ban đêm.
Ban ngày Thị Hoài Minh đi học, Chung Mẫn Phân là người giúp cô chăm sóc em bé, nấu cơm ở cữ cho cô ăn.
Chung Mẫn Phân và cô luôn rất hòa thuận với nhau, không có mâu thuẫn hay vấn đề gì.
Bởi vì Thị Hoài Minh cũng chăm sóc Trân Trân và đứa trẻ, nên Thị Hoài Hà chẳng cần làm gì cả.
Thế là Thị Hoài Hà vô cùng rảnh rỗi, không có việc gì làm lại chạy sang nhà Ngô Đại Phượng, thiếu chút nữa là ăn uống ngủ nghỉ ở nhà cô ta luôn.
Chung Mẫn Phân không quan tâm đến Thị Hoài Hà, tránh cho cô ta ở nhà ảnh hưởng đến tâm trạng của Trân Trân.
Đương nhiên từ khi Trân Trân bắt đầu về nhà ở cữ, Chung Mẫn Phân cũng ngừng nấu cơm cho những người còn lại trong gia đình, bà chỉ nấu cơm cữ cho Trân Trân ăn, những người khác thì đều ăn cơm mua ở nhà ăn.
Với sự chăm sóc của Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh, Trân Trân luôn có tâm trạng tốt, khí sắc và tình trạng cũng rất tốt.
Phần lớn thời gian mỗi ngày cô đều ở trên giường, hoặc là trêu chọc con gái, đọc sách, hoặc là nói chuyện với Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh.
Mấy ngày nay Thị Hoài Hà không xuất hiện trước mặt Trân Trân, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tâm trạng cô rất tốt.
Sáng nay ăn sáng xong, Thị Hoài Hà lại đến nhà Ngô Đại Phượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-211.html.]
Chung Mẫn Phân đương nhiên không ra ngoài, chỉ an tâm ở nhà cùng Trân Trân chăm sóc con cái.
Trân Trân không ăn ba bữa một ngày trong thời gian ở cữ, mỗi bữa ăn đều ăn rất ít, nhưng lại chia thành nhiều bữa.
Buổi sáng ăn cơm xong, sau khi mặt trời lên cao, Chung Mẫn Phân lại nấu cho cô bữa thứ hai.
Bữa cơm thứ hai hôm nay Chung Mẫn Phân nấu canh cá cho Trân Trân ăn.
Trong khi nồi canh cá đang sôi, bà đi vào phòng bế cháu gái một lúc.
Trân Trân nói chuyện với bà một lúc, khi canh cá nấu sắp xong, bà lại đi vào bếp múc canh ra, để nguội một lát.
Sau khi canh cá đã nguội, Chung Mẫn Phân bưng vào phòng hỏi Trân Trân: "Trong khu dân cư này có con mèo nào không con?"
Trân Trân nhìn bà, trả lời: "Không có ạ, trong khu này chỉ có một con ch.ó Đại Bạch thôi."
Chung Mẫn Phân nói: "Vậy thì thật kỳ lạ, lần nào nấu cơm xong mẹ cũng thấy phần cơm bị vơi bớt đi."
Trân Trân đón lấy canh cá, cầm thìa húp một ngụm: "Có khi nào mẹ nhìn nhầm không ạ?"
Chung Mẫn Phân cũng không quá để ý: "Chắc là vậy."
Bà ngồi xuống bên giường, nhìn Trân Trân hỏi: "Canh cá thế nào?"
Trân Trân mỉm cười gật đầu với bà: "Rất tươi ạ, uống ngon lắm."
Buổi sáng Chung Mẫn Phân làm canh cá cho Trân Trân, ăn trưa xong bà lại bắt đầu hầm canh móng giò cho cô.
Hầm canh móng giò mất rất nhiều thời gian, nên Chung Mẫn Phân lại vào phòng Trân Trân ngồi lúc đang nấu canh, thêu thùa may vá nói chuyện với cô, hoặc là dỗ dành em bé.
Khi đang nói chuyện, Trân Trân đột nhiên buồn vệ sinh, thế là cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Móng giò hầm đã đủ lâu, mùi móng giò tràn ngập khắp căn nhà.
Bị mùi thơm của móng giò hấp dẫn, Trân Trân lập tức đi vào bếp trước, định xem thử móng giò hầm thế nào rồi.
Kết quả vừa tới cửa phòng bếp, đã nhìn thấy Thị Hoài Hà đang đứng trước cái nồi trong bếp.
Cô ta đang cầm cái muôi sắt nấu cơm, bên trong muôi có non nửa cái móng giò, Thị Hoài Hà đang vừa thổi hơi nóng vừa đưa lên miệng.
Trân Trân khẽ cau mày nói: "Chị đang làm gì vậy?"
Thị Hoài Hà vội vàng không kịp chuẩn bị, nghe vậy thì giật nảy mình, cả người rung lên một cái thật mạnh, cái muôi sắt trong tay cũng tuột ra ngoài, keng một tiếng, rơi xuống đất cùng nửa cái móng giò, lăn lông lốc vài vòng trên sàn nhà.