Cô vợ của sĩ quan - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-09-10 10:45:54
Lượt xem: 91
Ở thành phố vài ngày như vậy, Chung Mẫn Phân thực sự vẫn còn đang trong giai đoạn thích nghi.
Bà không muốn gây thêm rắc rối cho Thị Hoài Minh, cho nên không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, dù sao bà cũng chưa từng sống ở thành phố, không biết cuộc sống trong thành phố là như thế nào, sợ ảnh hưởng vào sẽ xảy ra nhiều chuyện quá đáng hơn.
Một lát sau, bà hít một hơi thật sâu nói: "Chúng ta có thể bớt can thiệp vào những chuyện này hay không?"
Thị Hoài Hà thực sự muốn nghẹn mà chết, vừa lo lắng vừa tức giận: "Mẹ! Rốt cuộc mẹ nghĩ cái gì vậy! Nó là con trai ruột của mẹ mà!"
Chung Mẫn Phân nhìn cô ta: "Vậy con muốn thế nào? Không quan tâm gì hết, cứ thế đi làm ầm ĩ lên, xúc phạm cả Hoài Minh với Trân Trân, để mọi người trong khu dân cư xem trò cười, sau đó thu dọn đồ đạc cùng nhau chạy về quê, cả đời cũng không dám quay lại nữa, có đúng không?"
Thị Hoài Hà trừng mắt nhìn bà: "Tại sao chúng ta phải chay? Lâm Trân Trân mới là người phải chạy! Hoài Minh từ nhỏ đã hiếu thuận, nó nghe lời của mẹ nhất, tại sao mẹ lại không để ý, không quản nó? Mẹ nhìn xem nó nuông chiều Lâm Trân Trân thành cái dạng gì rồi? Mẹ thật sự nhìn nổi hay sao? Cứ để nó tiếp tục láo toét như thế, sớm muộn gì tiền đồ Hoài Minh cực khổ kiếm được từ chiến trường cũng sẽ bị nó hủy hoại! Cái nhà này họ Thị chứ không phải họ Lâm! Lúc ở quê, mẹ là chủ trong nhà, sao bây giờ đến đây mẹ lại không nói một lời?"
Chung Mẫn Phân chỉ nói: "Bởi vì đây không phải ở quê, nói nhiều rồi lại ganh tị!"
Thị Hoài Hà: "..."
Thấy Chung Mẫn Phân vẫn không thể hiểu được những gì mình nói, Thị Hoài Hà câm nín, trực tiếp nghiêng người ngã xuống giường.
Ở trong thành phố được mấy ngày, bất kể xảy ra chuyện gì, cô ta đều là người chịu uất ức, cho nên cũng đã phần nào quen thuộc.
Cứ chịu đựng đi, cô ta muốn xem xem, rốt cuộc Lâm Trân Trân kia có thể làm ra trò trống gì.
Cô ta cũng phải chờ xem Thị Hoài Minh có thể chịu đựng hành động của Lâm Trân Trân được bao lâu.
Trong phòng của Trân Trân.
Trân Trân và Thị Hoài Minh cùng nhau nhìn đứa bé sơ sinh trong tã lót.
Ánh mắt của hai người đều tràn đầy tình yêu, lúc nhìn về phía nhau, nụ cười của cả hai càng tươi hơn.
Trân Trân cười nhỏ giọng nói: "Ai cũng nói con lớn lên giống anh, không giống em tí nào sao?"
Thị Hoài Minh nhìn đứa trẻ rồi nhìn Trân Trân: "Giống chứ, khuôn mặt và cái miệng giống em hơn."
Trân Trân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, nói tiếp: "Sau khi sinh con xong em mới phát hiện, tìm đối tượng cũng phải tìm người đẹp trai, ai cũng nói con gái giống cha, nếu anh mà xấu xí thì chắc chắn con gái mình cũng sẽ xấu theo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-210.html.]
Thị Hoài Minh vẫn cười nói như cũ: "Vậy anh có đẹp trai không?"
Trân Trân ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, trong mắt tràn ngập ý cười: "Ừm, rất đẹp trai."
Hai người nói chuyện về đứa con quấn trong tã lót một lúc, nhìn mãi cũng không thấy chán.
Sau khi nói chuyện vui vẻ một chút, Thị Hoài Minh nhớ đến sắc mặt của Ngô Đại Phượng lúc trở về, nên thấp giọng hỏi Trân Trân một câu: "Vừa nãy vợ lão Chu làm sao thế?"
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh, kể cho anh nghe chuyện vừa xảy ra.
Kể xong, cô còn nói: "Chắc chắn là đã xúc phạm chị ta rồi, nhưng em cũng chẳng quan tâm, mấy ngày nay chị ta nói xấu sau lưng em không ít, âm thầm châm ngòi không phải sao, nếu không có anh che chở em thì chắc chị hai anh đã ăn thịt em lâu rồi, em không muốn để ý đến chị ta nữa."
Thị Hoài Minh suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: "Được rồi, sau này cũng đừng qua lại nữa."
Trân Trân vẫn nhìn anh: "Có ảnh hưởng gì đến quan hệ của anh với lão Chu không?"
Thị Hoài Minh nói: "Không quan trọng."
Sau khi nói về Ngô Đại Phượng, hai người lại nói sang chuyện khác.
Ngay lúc đang nói chuyện vui vẻ, cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Trân Trân và Thị Hoài Minh cùng nhau nhìn ra ngoài, chỉ thấy Thị Hoài Hà là người mở cửa.
Không cho Thị Hoài Minh và Trân Trân có thời gian để lên tiếng, Thị Hoài Hà nói thẳng: "Tôi sẽ ngủ với cô, ban đêm có chuyện gì thì tôi giúp đỡ, cô để Hoài Minh ngủ một mình đi, mỗi ngày thằng bé phải đi học và huấn luyện mệt mỏi như vậy, đêm đến cho nó nghỉ ngơi một tí đi."
Trân Trân sững sờ nhìn cô ta một lúc, nhưng không trả lời mà quay lại nhìn Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh nói: "Chị hai, không cần đâu, chúng em không ngủ riêng phòng."
Thị Hoài Hà lại nhìn Thị Hoài Minh: "Nếu đêm nay để em ngủ với nó, lát nữa đứa bé sẽ đói, đòi đi tiểu thì em giúp sao được? Hơn nữa trẻ con còn khóc mấy lần một đêm, cứ giày vò như thế sao em chịu được? Mẹ lớn tuổi rồi, chăm sóc qua đêm cũng không chịu nổi, chỉ có chị mới có thể ngủ với nó thôi."
Thị Hoài Minh nói: "Chút chuyện này không có gì là không chịu được cả."
Thấy Thị Hoài Minh nói như vậy, Thị Hoài Hà nuốt nước miếng một cái, nhíu mày nhìn về phía Trân Trân: "Cô mau mở miệng nói một câu đi, nó không biết thương bản thân như thế, chẳng lẽ cô cũng không thương nó hay sao?"
Trân Trân nhìn con nói: "Em nghe lời anh ba."