Cô vợ của sĩ quan - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-09-10 10:35:38
Lượt xem: 98
Ngồi ở nhà Ngô Đại Phượng nói chuyện rất lâu, đến trưa trở về cô ta cũng tự lấy phiếu cơm đến nhà ăn mua thức ăn.
Ở nhà không có ai khác nên cô ta muốn ăn cái gì thì lấy cái đó, về nhà ăn thoả thích.
Sau khi ăn no mây mẩy, Thị Hoài Hà trở về phòng đánh một giấc thật say, đến lúc tỉnh dậy lại định đi tìm Ngô Đại Phượng một lần nữa.
Nhưng vừa đi đến cổng mở cổng ra, cô ta lại liếc nhìn vào trong nhà, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ khác.
Hiếm khi không có ai khác ở nhà, cô ta còn chạy ra ngoài làm gì?
Suy nghĩ một hồi, cô ta đẩy tay đóng cửa lại, quay người đi vào nhà.
Sau khi vào nhà cô ta không đi đâu mà đi thẳng đến cửa phòng của Thị Hoài Minh và Trân Trân.
Đưa tay mở cửa phòng của Thị Hoài Minh và Trân Trân ra, cô ta bước vào, nhìn xung quanh một chút, sau khi xem hết thì hừ một tiếng trong lòng —— ở đây tốt hơn nhiều so với phòng của cô ta và Chung Mẫn Phân, đúng là không biết quan tâm đến người khác.
Đương nhiên cô ta không có hứng thú với đồ của Thị Hoài Minh, tất cả sự quan tâm cô ta dành hết vào đồ của Trân Trân.
Cô ta mở kem bảo vệ da của Trân Trân ra, bôi bôi lên mặt, lấy tất cả các dây buộc tóc và ghim tóc của Trân Trân ra cài lên đầu mình, buộc khăn lụa của Trân Trân lên, sau đó đi đến mở tủ quần áo của Trân Trân.
Nhìn thấy quần áo treo trong tủ, ánh mắt của cô ta tràn đầy vẻ yêu thích và ghen tị.
Bởi vì cô ta có một cơ thể lớn, có thể mặc được mặc quần áo mang thai của Trân Trân, nhưng lại không thể mặc quần áo bình thường của cô.
Cô ta mặc thử hai bộ quần áo mang thai của Trân Trân, cảm thấy thật nhàm chán, thử xong lập tức cởi ra rồi ném lên giường.
Quay người lại, nhìn thấy đôi giày da nhỏ của Trân Trân, cô ta cũng lấy ra ngồi xuống xỏ vào chân.
Nhưng bàn chân của cô ta cũng to, vậy nên không thể đi vừa đôi giày da của Trân Trân.
Nhét mãi không vào chân, Thị Hoài Hà tức giận đến mức ném đôi giày da xuống đất.
Sau đó cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn mặc váy áo trong tủ, thế là chọn một kiểu váy tương đối rộng rãi, sau đó cởi quần áo của mình ra rồi mặc bộ váy lên người, không quan tâm có vừa hay không mà kéo thẳng xuống dưới.
Ngay khi chiếc váy hoàn toàn bị kéo xuống người Thị Hoài Hà, chỉ nghe một tiếng xoẹt, chiếc váy bị cả người cô ta làm rách một khe lớn.
Quay đầu lại nhìn thấy khe rách trên váy, Thị Hoài Hà giật nảy mình, vội vàng định cởi váy ra.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy mình trong gương, cô ta vẫn kìm nén nhịp tim và sự hồi hộp, mặc thêm một lúc nữa.
Đây là lần đầu tiên cô ta mặc váy, mặc dù không vừa người, váy cũng không phù hợp với cô ta nhưng Thị Hoài Hà vẫn muốn nhìn một chút.
Nếu cô ta không đến thành phố, nếu cô ta không nhìn thấy những chiếc váy này ở chỗ của Trân Trân, cô ta sẽ không bao giờ được mặc chúng một lần trong đời.
Nhưng chỉ được mặc một lúc thì sao có thể hài lòng, ngược lại càng khiến trái tim mất cân bằng hơn.
Nghĩ đến đây đều là tiền của em trai mình mua, cô ta cũng không lo lắng, chậm rãi cởi váy ra, mặc lại quần áo của mình, sau đó tìm một cây kim cùng màu, ngồi xuống bình tĩnh vá lại chỗ bị rách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-206.html.]
Vá xong thì cất lại vào tủ treo quần áo, những quần áo giày dép khác cũng trả về chỗ cũ, không thèm quan tâm dáng vẻ ban đầu của chúng ra sao.
Quay đầu nhìn lại, thấy không có gì đáng ngại, cô ta mới xoay người rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Ở nhà không có gì khác để làm, vì vậy Thị Hoài Hà lại ra ngoài tìm Ngô Đại Phượng.
Cô ta ở nhà Ngô Đại Phượng buôn chuyện đến chạng vạng tối, nhìn qua cửa sổ chợt thấy Thị Hoài Minh trở về.
Ngô Đại Phượng rất tò mò nên đứng dậy đi ra ngoài với cô ta, hỏi: "Sao em trai cô lại trở về? Trân Trân đã sinh rồi à?"
Thị Hoài Hà làm sao biết, vừa về đến nhà cô ta đã trực tiếp hỏi Thị Hoài Minh: "Tại sao em lại trở về một mình?"
Thị Hoài Minh từ trong bếp đi ra, nhìn cô ta nói: "Trân Trân vừa mới sinh xong, không phải mẹ bảo chị ở nhà luộc một ít trứng với đường đỏ sao, em trở về lấy."
Trứng luộc đường đỏ?
Thị Hoài Hà bỗng dưng sững sờ.
Cô ta chớp chớp mắt nhìn Thị Hoài Minh: "Chị… chị quên mất..."
Buổi sáng trả lời Chung Mẫn Phân xong cô ta lập tức quên đi, ở nhà cả một ngày trời sao lại không nhớ ra cái chuyện này chứ.
Nghe nói như thế, đến lượt Thị Hoài Minh cũng sửng sốt.
Anh nhìn Thị Hoài Hà một lúc, cũng không nói gì, chỉ hít sâu một hơi, nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp, tìm trứng và đường đỏ, chuẩn bị tự luộc mang đi.
Thị Hoài Hà đi theo vào, vội vàng chữa cháy nói: "Hoài Minh, hay là để chị nấu cho."
Thị Hoài Minh trực tiếp tránh cô ta: "Không cần, em tự làm được."
Thị Hoài Minh tìm được trứng gà, còn chưa tìm được đường đỏ đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một câu: "Trân Trân sinh rồi à?"
Nhận ra đó là giọng nói của bà Hà, Thị Hoài Minh bước ra, lịch sự trả lời một câu: "Cảm ơn bác quan tâm ạ, vợ cháu sinh thuận lợi rồi."
Bà Hà đang cầm một hộp cơm trên tay, không hỏi thêm câu nào nữa mà nói với Thị Hoài Minh: "Đúng lúc bác vừa ở nhà luộc một ít trứng với đường đỏ, Tử Ngôn đang ngủ bác cũng không đi được, lúc đầu định đợi Lý Sảng tan làm về mang qua, nhưng cậu về rồi thì cậu cầm theo nhé."
Nghe nói như thế, Thị Hoài Minh theo bản năng thả lỏng người, vội vàng nói: "Cảm ơn bác rất nhiều."
Bà Hà đưa hộp cơm cho anh: "Cảm ơn cái gì, lúc trước khi Lý Sảng sinh con, Trân Trân cũng nấu cho Lý Sảng ăn mà."
Có trứng gà luộc đường đỏ rồi nên Thị Hoài Minh không ở lại lâu nữa, sau khi nói vài lời cảm ơn với bà Hà thì lập tức đến bệnh viện.
Bà Hà không nói gì với Thị Hoài Hà và Ngô Đại Phượng, đưa trứng gà luộc đường đỏ xong thì cũng về nhà luôn.
Nhìn Thị Hoài Minh và bà Hà rời đi, mãi một lúc lâu sau Thị Hoài Hà mới hoàn hồn, lẩm bẩm vài câu trong miệng: "Ai... ai ngờ nó lại sinh sớm như vậy..."
Ngô Đại Phượng ở bên cạnh nói tiếp một câu: "Cũng không nói là sinh con trai hay con gái nhỉ…"