Cô vợ của sĩ quan - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-09-09 17:04:48
Lượt xem: 106
Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Hà nói chuyện được một lúc thì Trân Trân tan làm trở về.
Cô và Lý Sảng tách ra ai về nhà nấy, Đại Bạch thì đi theo cô vào nhà.
Thị Hoài Hà nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy Trân Trân mang một con ch.ó trắng lớn vào, cô ta sợ hãi kêu lên: "Sao ở đây lại có chó thế này?"
Trân Trân vội vàng giải thích với cô ta: "Đây là con ch.ó trong khu dân cư, nó rất thân với người, không cắn ai đâu."
Thị Hoài Hà gượng cười nói: "Có con ch.ó nào không cắn người sao?"
Thấy Chung Mẫn Phân đi đến, Trân Trân treo túi xách lên, không trả lời Thị Hoài Hà nữa mà gọi Chung Mẫn Phân một tiếng: "Mẹ."
Chung Mẫn Phân nhìn thấy Trân Trân cũng cười, chào hỏi cô: "Con tan làm về rồi à, có mệt hay không?"
Trân Trân cười nói: "Không mệt ạ."
Vừa dứt lời, cô lập tức đi lấy phiếu lương thực và hộp cơm, bước ra nói: "Mẹ, con đến nhà ăn mua cơm."
Chung Mẫn Phân không muốn ở trong nhà mãi như vậy, chán c.h.ế.t đi được, vội vàng lớn tiếng nói: "Để mẹ đi cùng con."
Nếu đã tới đây thì tất nhiên phải học cách thích nghi với cuộc sống ở đây, không thể cái gì cũng không biết được.
Trân Trân thấy bà muốn đi cùng mình nên cũng dẫn bà đi.
Tối nay Lý Sảng không đến nhà ăn mua cơm, Trân Trân vừa vặn đi cùng Chung Mẫn Phân là hai người.
Mẹ chồng nàng dâu hai người đang đi trên đường, Chung Mẫn Phân nói với Trân Trân: "Đến giờ mẹ vẫn còn thấy hơi chóng mặt."
Trân Trân mỉm cười trả lời bà: "Lúc ấy con đến đây cũng như vậy, bị choáng lâu lắm luôn."
Chung Mẫn Phân cảm khái: "Thành phố lớn so với nông thôn chúng ta khác xa thật."
"Đúng vậy ạ." Trân Trân trả lời với giọng điệu nhẹ hơn bà.
Mẹ chồng nàng dâu vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng trong lòng Chung Mẫn Phân cũng có một chút cảm giác chân thực.
Đầu óc hình như cũng tỉnh táo hơn, bà nhìn vào bụng Trân Trân, hỏi cô: "Bây giờ con cảm thấy thế nào?"
Trân Trân cười nói: "Cảm giác rất tốt ạ."
Chung Mẫn Phân thấp giọng hỏi: "Ban đêm có đạp loạn không?"
Trân Trân gật đầu, ý cười trong mắt càng đậm hơn: "Có ạ."
Mẹ chồng nàng dâu chỉ cần nói mấy câu này liền cảm nhận được tâm tình của nhau.
Sau khi Chung Mẫn Phân hỏi về tình trạng thể chất hiện tại của Trân Trân, bà lại nhắc đến Thị Hoài Hà với cô: "Khó mà tới được đây một chuyến nên mẹ đưa con bé theo để hưởng phúc vài ngày, vừa vặn con ở cữ nên nhờ nó ở lại giúp đỡ một tay."
Trân Trân rất hiểu chuyện này, gật đầu đáp lại: "Cứ để chị hai ở đây nghỉ ngơi thoải mái một chút đi ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-195.html.]
Cô không trông mong Thị Hoài Hà có thể giúp được cái gì khi mình ở cữ, vốn dĩ quan hệ giữa cô và Thị Hoài Hà đã không được tốt, có thể bình an vô sự là được rồi.
Đến nhà ăn, Trân Trân ra cửa sổ mua cơm.
Chung Mẫn Phân đi theo bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn nhận học hỏi, cũng nhớ hết giá cả.
Sau khi lấy thức ăn xong, bà giúp Trân Trân cầm hộp cơm, ra khỏi nhà ăn mới nói: "Ở đây đúng là cái gì cũng có."
Trân Trân nói với bà: "Dạ, muốn ăn cái gì thì lấy cái đó, nếu chán ăn thì ở nhà tự nấu là được."
Chung Mẫn Phân nhìn về phía Trân Trân: "Có thể tự làm cái này ở nhà sao?"
Trân Trân nói: "Vâng ạ, ở nhà có bếp, trong bếp có tất cả những thứ như nồi, chảo, mì gạo, dầu, muối, con và anh ba còn trồng rau bên ngoài nữa, những thức ăn đó bình thường ăn không hết thì sẽ mang cho hàng xóm một ít."
Chung Mẫn Phân gật đầu: "Như thế cũng không tệ, ít nhất còn có thể có việc để làm."
Trân Trân nhìn bà cười: "Mẹ tới để hưởng phúc nên không cần làm gì nhiều đâu ạ."
Chung Mẫn Phân: "Thế thì rảnh rỗi đến mức xương cốt mốc meo mất?"
Ngược lại Trân Trân có thể hiểu được Chung Mẫn Phân.
Dù sao thì lần đầu tiên đến đây cô cũng như vậy, nếu không tìm được việc gì đó quen thuộc để làm thì sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện vui vẻ về đến nhà, vừa vào cửa, Thị Hoài Hà đã hỏi: "Hai người lấy món vậy?"
Chung Mẫn Phân trả lời: "Có món mặn có món chay, có món ngọt có món mặn, dù sao cũng toàn là đồ ở nông thôn chúng ta không được ăn."
Thị Hoài Hà nghe vậy cực kỳ mừng rỡ, chỉ ước có thể ngồi xuống ăn ngay.
Nhưng Thị Hoài Minh vẫn chưa về, đành phải đợi thêm một chút.
Trong khi chờ đợi, Chung Mẫn Phân lại nhờ Trân Trân đưa mình vào bếp để làm quen với việc bếp núc.
Thị Hoài Hà đi theo phía sau, không nhịn được nói: “Mẹ, trong nhà ăn đó có sẵn cơm, muốn ăn gì thì qua mà lấy thôi, sao còn phải quan tâm đến những thứ này làm gì? Chẳng lẽ mẹ còn định tự nấu ăn sao?"
Chung Mẫn Phân quay đầu liếc nhìn cô ta một cái: "Đương nhiên phải làm, ăn cơm tập thể nhiều cũng ngán."
Thị Hoài Hà nói: "Con cảm thấy rất ngon, nếu để con ăn ở đây thì cả đời con cũng không thấy ngán."
Chung Mẫn Phân không trả lời cô ta nữa mà quay sang Trân Trân hỏi: "Con để mì gạo ở đâu đấy?"
Trân Trân đi tới mở ngăn tú phía dưới chạn bát: "Mẹ, tất cả đều ở đây."
Sau khi dạy Chung Mẫn Phân cách sử dụng bếp lò, Trân Trân lại nói cho Chung Mẫn biết vị trí mọi thứ trong bếp ở đâu, đúng lúc đó Thị Hoài Minh tan học về đến nhà.
Bây giờ có thêm người trong gia đình, một bữa ăn đơn giản cũng có thể trở nên náo nhiệt.
Chủ yếu là Thị Hoài Hà trách móc ồn ào, một người đáng giá ba người.
Bốn người ngồi xuống ăn cơm, không khác gì bữa trưa.
Thị Hoài Hà ăn một miếng lớn nhất cũng rất nhanh, vừa ăn vừa gật đầu nói: "Ừm, cái này cũng ngon."