Cô vợ của sĩ quan - Chương 190
Cập nhật lúc: 2024-09-09 09:36:50
Lượt xem: 109
Chờ Trân Trân nói xong, anh mới nói với cô: "Cô vợ kia của lão Chu đúng là vừa lắm mồm lại vừa thích xen vào việc của người khác, nhưng cô ta cũng không có ý gì xấu."
Cảm xúc của Trân Trân đã bình tĩnh lại một chút: "Em biết, em chỉ cảm thấy rất phiền phức."
Không phải ở nông thôn cô chưa từng gặp loại người này, thích đi lo chuyện của người khác, thích quản chuyện của người khác, lúc nào cũng hận không thể nhúng tay vào chuyện của người khác, cái gì cũng muốn xía vào.
Thị Hoài Minh vuốt ve bả vai Trân Trân: "Vậy thì từ nay chúng ta sẽ tránh cô ta, không nói chuyện với cô ta nữa.
Trân Trân quay đầu nhìn Thị Hoài Minh.
Một lúc sau, cô vừa nhìn anh vừa hỏi: "Có phải em như bây giờ là không tốt hay không?"
Thị Hoài Minh nghe không hiểu cô nói cái gì, đành phải hỏi lại: "Không tốt chỗ nào?"
Trân Trân nhìn anh, tiếp tục nói: "Em tính khí thất thường, hay thay đổi cảm xúc, tính toán chi li không rộng lượng, còn rất cố chấp nữa…"
Sao lại vẫn còn suy nghĩ về bản thân mình thế này, Thị Hoài Minh siết c.h.ặ.t t.a.y cô: "Nếu đến bây giờ em vẫn không thay đổi tính cách của bản thân, vẫn quan tâm nhiều đến suy nghĩ và cảm xúc của người khác như trước, thì đó mới là thất bại của anh."
Nói rồi anh đột nhiên ghé vào tai Trân Trân: "Người phụ nữ của Thị Hoài Minh anh đây, phải cố chấp một chút."
Hơi thở ấm nóng phả vào tai Trân Trân, làm lỗ tai cô ngứa ngáy tê dại.
Cảm giác ngứa ngáy trên tai, cũng như những lời cuối cùng của Thị Hoài Minh, khiến cho Trân Trân căng thẳng không chịu nổi, sau đó bất ngờ bật cười một tiếng.
Sau khi cười một lúc, cô lại nhịn xuống.
Cảm xúc bực bội trong lòng đã hoàn toàn biến mất không còn sót lại chút nào.
Trời cũng đã khuya, Thị Hoài Minh đỡ Trân Trân nghiêng người nằm xuống rồi tắt đèn đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, anh xoa bóp tay Trân Trân, vẫn dặn dò cô một câu: "Nếu có chuyện gì nhớ phải gọi anh ngay lập tức."
Trân Trân "ừm" một tiếng trong màn đêm tĩnh lặng.
Chợt nhớ ra điều gì, cô lại lên tiếng hỏi: “Khi nào thì mẹ đến đây vậy?”
Thị Hoài Minh tính toán ngày: "Theo thời gian đã nói trước thì trưa mai là đến, anh sẽ ra ga xe lửa đón bà ấy."
Nghĩ đến việc sắp được gặp lại Chung Mẫn Phân, tâm tình Trân Trân mới tốt hơn một chút.
Cô nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giữa buổi sáng hôm sau, Thị Hoài Minh vẫn đi học như thường lệ còn Trân Trân tiếp tục đi làm.
Đến buổi trưa, Thị Hoài Minh mượn xe của trường để đến nhà ga, trong khi đó Trân Trân đi đến nhà ăn để mua phần cơm cho ba người.
Thị Hoài Minh lái xe đến ga xe lửa, đỗ xe rồi vào trạm đón người.
Sau khi đợi trên trạm khoảng hai phút, chuyến xe lửa mà anh đợi đã đến.
Xe lửa vào trạm thì dừng hẳn, tất cả cửa xe đều mở, người trên xe lửa cũng lần lượt đi xuống.
Thị Hoài Minh đứng trên trạm nhìn trái nhìn phải, rất nhanh đã nhìn thấy Chung Mẫn Phân ở trong đám đông.
Mà ngoại trừ Chung Mẫn Phân ra thì chị hai Thị Hoài Hà của anh cũng xuống xe cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-190.html.]
Thị Hoài Minh đi về phía Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Hà, lên tiếng gọi bọn họ: "Mẹ, chị hai."
Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Hà nghe thấy tiếng gọi thì đều quay đầu lại, mới nhìn thấy Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Hà cười trước, mở miệng: "Hoài Minh!"
Ba người đi đến một chỗ, trên mặt ai nấy cũng là ý cười.
Thị Hoài Minh nhìn Thị Hoài Hà nói: "Chị hai, chị cũng tới à."
Thị Hoài Hà trên mặt tràn đầy ý cười, nhưng lại lớn tiếng nói: "Làm sao? Chị không thể tới à?"
Thị Hoài Minh vội vàng nói: "Đương nhiên có thể."
Vừa xuống xe lửa, đầu vẫn còn hơi choáng nên Chung Mẫn Phân không nói gì nhiều.
Bà và Thị Hoài Hà đi theo Thị Hoài Minh ra khỏi nhà ga, được Thị Hoài Minh sắp xếp lên xe jeep.
Thời điểm Thị Hoài Hà leo lên xe jeep, cô ta lại lập tức gào ầm lên: "Hoài Minh, đây có phải là ô tô không?"
Thị Hoài Minh ngồi trên ghế lái, trả lời Thị Hoài Hà: "Đúng vậy chị hai, xe ở trong trường học, em mượn dùng một chút."
Thị Hoài Hà cười không khép được miệng, mồm ngoác đến mang tai: "Má ơi, đây giống như một giấc mơ vậy, thế mà chị lại được ngồi trên ô tô."
Chung Mẫn Phân lại đột nhiên lên tiếng nói với Thị Hoài Hà: "Con đừng có làm ra cái dáng vẻ chưa thấy sự đời như vậy."
Thị Hoài Hà cười hỏi lại Chung Mẫn Phân: "Mẹ, thế mẹ đã bao giờ gặp qua sự đời như này chưa?"
Đương nhiên Chung Mẫn Phân cũng chưa bao giờ thấy qua loại sự đời như vậy, nhưng bà không gào to như Thị Hoài Hà.
Bà cũng rất khẩn trương vì đây là lần đầu tiên bà đến một thành phố lớn, nhưng chiến lược của bà là nói ít lại và quan sát nhiều hơn.
Chung Mẫn Phân không nói nhiều, Thị Hoài Minh thì lại nói chuyện với Thị Hoài Hà suốt cả quãng đường.
Thị Hoài Hà không thèm để ý gì hết, cứ nhìn thấy cái gì ở ven đường là hỏi, ngay cả những cái cây cũng hỏi không thiếu cái nào.
Đi đến trường học quân đội, đến khu dân cư rồi cũng về đến nhà.
Nhìn thấy ngôi nhà nơi Thị Hoài Minh ở, Thị Hoài Hà lại kinh ngạc thán phục một câu: "Má ơi, cái nhà này cũng quá tốt rồi đi!"
Sau khi dọn xong bữa ăn, Trân Trân đợi một mình trong phòng mà không ăn trước.
Cô đợi một lúc rồi nhìn ra cửa sổ một chút, cho đến khi thấy chiếc xe jeep quay trở lại, cô mới vội vàng đứng dậy mở cửa ra.
Vừa mở cửa đã trông thấy Thị Hoài Minh từ trên xe bước xuống mở cửa xe bên kia.
Cô đi chậm rãi ra ngoài, còn chưa kịp đi đến cạnh xe, Thị Hoài Minh đã mở cửa đỡ Chung Mẫn Phân xuống dưới.
Trân Trân nhìn thấy Chung Mẫn Phân thì vô cùng hạnh phúc, cười gọi bà: "Mẹ."
Đã lâu không gặp, Chung Mẫn Phân cũng rất vui khi nhìn thấy Trân Trân, vội vàng mở miệng gọi cô: "Trân Trân."
Trân Trân còn chưa kịp đi đến trước mặt Chung Mẫn Phân, đã chợt nhìn thấy Thị Hoài Minh mở cửa xe cho một người khác bước xuống.
Sau khi thấy rõ người vừa bước xuống kia là Thị Hoài Hà, Trân Trân bất giác sửng sốt một chút.
Thị Hoài Hà… Tại sao cô ta cũng tới đây?