Cô vợ của sĩ quan - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-09-08 15:35:43
Lượt xem: 81
Hai người nói chuyện mồi hồi đi tới viện gia chúc, vẫn là Đại Bạch tới đón.
Nhìn thấy Đại Bạch, Lý Sảng cười một cái rồi nói với Trân Trân: "Nó chỉ nhận ra mỗi em."
Hầu như ngày nào các cô tan tầm trở về, Đại Bạch đều sẽ đến cổng viện gia chúc chờ Trân Trân, cùng về nhà với các cô.
Mỗi lần đợi được Trân Trân, nó đều sẽ vẩy cái đuôi to của mình như cánh quạt, nhiệt tình vô cùng.
Trân Trân thì lại theo thường lệ sờ đầu chó của Đại Bạch, dẫn theo nó cùng đi vào viện.
Về đến nhà, cô cầm phiếu lương thực và hộp cơm đến nhà ăn lấy cơm, đi ra nhìn thấy Lý Sảng, Trân Trân muốn nhận lấy hộp cơm trong tay cô ấy, "Chị dâu, chị muốn ăn cái gì cứ nói với em, em đi lấy giúp chị, ngược lại em cũng muốn đi lấy cơm, đỡ cho chị chạy qua đó."
Lý Sảng lắc đầu với cô, "Không được, càng sắp sinh, chị càng phải đi bộ nhiều hơn."
Thấy Lý Sảng nói như vậy, Trân Trân cũng cùng đi với cô ấy.
Bởi vì Lý Sảng đi đứng không tiện, hai người vẫn đi rất chậm.
Từ nhà ăn lấy xong cơm trở về không lâu, Thị Hoài Minh, Hà Thạc và lão Chu bọn họ đã trở về.
Ba người đàn ông ở bên ngoài chào nhau một tiếng rồi ai về nhà nấy.
Sau khi Hà Thạc về đến nhà cũng không cho Lý Sảng làm việc, bảo cô ấy yên tâm ngồi, tự mình bày cơm nước lại mang đũa tới.
Hà Tử Nhiên rất chịu khó, đi theo phía sau cái m.ô.n.g anh ta chạy tới chạy lui giúp đỡ lấy đồ.
Sau khi dọn xong chén đũa ngồi xuống, Hà Tử Nhiên nói trước: "Mẹ, lẽ nào con sắp sửa có một em gái?"
Bây giờ Lý Sảng không tiện khom lưng, ngồi ở trên ghế đều hạ ghế dựa ra sau, ăn cơm cũng cầm chén trên tay. Cô ấy uống một hớp cháo nói với Hà Tử Nhiên, "Sắp rồi, nhưng còn không biết có phải là em gái không."
Hà Tử Nhiên nói: "Con cảm thấy nhất định là em gái."
Hà Thạc nhìn cậu bé, cười một cái, "Con cảm thấy từ đâu?"
Hà Tử Nhiên: "Con nằm mơ thấy."
Lý Sảng cảm thấy thú vị, "Con còn có thể nằm mơ à?"
Hà Tử Nhiên: "Con đương nhiên có thể nằm mơ, có lúc còn mơ thấy giấc mơ khủng bố."
Hà Thạc: "Cái đó gọi là ác mộng."
Lý Sảng và Hà Thạc dỗ dành Hà Tử Nhiên nói mấy câu, Lý Sảng lại nhìn về phía Hà Thạc nói: "Em nói cho anh biết, lần trước lúc sinh Hà Tử Nhiên anh không ở bên, lần này dù như thế nào, anh cũng phải đi với em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-174.html.]
Hà Thạc bảo đảm với cô ấy: "Anh đã xin với hiệu trưởng rồi, chắc chắn đi cùng em."
Sát vách, Trân Trân nói về cái thai của Lý Sảng.
Cô nói với Thị Hoài Minh: "Mấy ngày nay chị dâu Lý Sảng sắp sinh, khiến em cũng rất căng thẳng."
Chuyện sinh con Thị Hoài Minh không hiểu lắm, anh nhìn Trân Trân nói: "Không cần sốt ruột, có gì to tát đâu."
Nhắc tới Hà Thạc, Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh, nghĩ một lúc lại mở miệng hỏi anh: "Nếu như em mang thai, anh sẽ giống như anh Hà Thạc đối xử với chị dâu Lý Sảng, cũng đối xử tốt với em như thế?"
Thị Hoài Minh mở miệng chính là: "Không biết."
Trân Trân cầm chén đũa hơi nhướng mày.
Vừa định tức giận, Thị Hoài Minh lại bổ sung thêm một câu: "Anh sẽ làm tốt hơn anh ta."
Trân Trân: "…"
Cô nhếch miệng, khóe miệng tràn ra ý cười, nhưng vẫn đá Thị Hoài Minh một cái ở dưới bàn.
Thấy cô như vậy, Thị Hoài Minh cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Nói xong về chuyện Lý Sảng, lại ăn vài miếng cơm, Trân Trân hỏi tiếp: "Sao em còn chưa mang thai, có phải là anh không được không?"
Thị Hoài Minh nhìn về phía cô, giọng điệu rất bình tĩnh, "Anh có được hay không lẽ nào em không biết?"
Trân Trân bị anh làm cho nghẹn họng, vội vã giải thích: "Em nói chính là sinh con, cũng không phải cái đó."
Thị Hoài Minh tiếp tục bình tĩnh nói: "Không làm nhiều lần sao mà có con?"
"…"
Trân Trân nín thở, không nói chuyện với anh nữa.
Hiện tại sáng hay tối cũng khá là lạnh, cơm nước xong xuôi Trân Trân cũng không đi ra ngoài.
Cô và Thị Hoài Minh lần lượt rửa mặt, sau đó đi đến trong phòng ngồi xuống học tập hoặc là đọc sách.
Bây giờ Trân Trân vẫn đang kiên trì học tập, đã biến đọc sách học tập trở thành một loại thói quen.
Cô ngồi ở bên bàn, trước hết để cho Thị Hoài Minh giảng về nội dung mới cho cô, sau đó lại tự học một lúc.
Tự học đến khi đồng hồ báo thức vang lên tiếng chuông, cô thu hồi sách vở lên giường chuẩn bị ngủ.