Cô vợ của sĩ quan - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-09-07 14:37:45
Lượt xem: 111
Trần Thanh Mai nhìn Trân Trân lại im lặng một lát, sau đó vỗ vỗ tay của cô, "Chị ra ngoài giúp mẹ nấu cơm."
Trần Thanh Mai đứng dậy đi ra ngoài.
Trân Trân tựa người ở đầu giường, nghiêm túc tự hỏi.
Người trong nhà đều không cho Trân Trân hoạt động lung tung, cho nên nếu như không cần thiết thì không được xuống giường, Trân Trân liền ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Nằm ở trên giường không thể làm gì khác, vừa vặn sách của cô còn chưa đọc hết, tự nhiên là ôm sách tiếp tục đọc.
Cứ thế nằm hai ba ngày, sách đã đọc hết, chân cũng có thể xuống đất đi bộ.
Đương nhiên bước đi vẫn sẽ đau, chạy và nhảy đều không được, cho nên vẫn là rảnh rỗi ở trong nhà.
Có thể đi bộ, Trân Trân muốn đem sách đã xem xong đi trả lại cho Tiết Phàm.
Nhưng Thị Hoài Minh không để cho cô đi ra ngoài, trực tiếp đưa tay đón lấy sách của cô, giúp cô cầm đi tìm Tiết Phàm.
Trong nhà không có việc gì, Trân Trân lấy rổ đan ra, lại tìm kim khâu ra làm.
Ngồi ở trong phòng khâu được mấy mũi đế giày, chợt nghe thấy trong sân có người cao giọng hô: "Có người ở nhà không?"
Thanh âm nghe quen tai, Trân Trân buông đồ thêu thùa trong tay ra ngoài, chỉ thấy là anh cả cô Lâm Chí Hoành tới.
Lâu rồi không gặp anh cả, cô có chút bất ngờ, Trân Trân cười gọi anh ấy: "Anh cả!"
Lâm Chí Hoành nhìn thấy Trân Trân cũng vui mừng, cũng cười lên nói: "Em còn nhận ra anh cả à?"
Trân Trân dẫn anh đi vào phòng chính, "Em ai còn có thể không nhận ra, nhưng có thể không nhận ra anh cả sao?"
Bảo Lâm Chí Hoành ngồi xuống, cô lại đi vào trong phòng bếp rót nước.
Vừa rót nước từ trong phòng bếp đi ra, Thị Hoài Minh đã trả sách xong quay về.
Thị Hoài Minh vội vàng đi tới đón lấy bát nước trong tay Trân Trân, hỏi cô: "Bưng đi đâu vậy?"
Trân Trân ra hiệu ở phòng khách, "Anh cả em tới."
Thị Hoài Minh đáp một tiếng, bưng bát nước cùng Trân Trân đi vào phòng chính.
Tiến vào phòng chính, Thị Hoài Minh đặt bát nước lên trên mặt bàn trước mặt Lâm Chí Hoành, khách khí nói: "Anh cả uống nước."
Lâm Chí Hoành không nhận ra được Thị Hoài Minh, do dự một hồi lâu hỏi Trân Trân: "Đây là..."
Trân Trân cười một chút nói: "Thị Hoài Minh đó anh."
Số lần Lâm Chí Hoành gặp qua Thị Hoài Minh còn ít hơn cả cô, lại hơn năm năm chưa gặp nhau, tự nhiên là không biết anh.
Lâm Chí Hoành nghe nói như thế, vội vàng đứng lên nói: "Thật sự là ngại quá, anh thoáng một cái không nhận ra được. Hoài Minh, anh là anh cả của Trân Trân. Đây không phải nghe nói các em trở về sao, cho nên mới dẫn các em về nhà ở một ngày. Mấy ngày trước anh không đến là sợ các em vừa về tới nhà, phải bận rộn nhiều chuyện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-148.html.]
Nói đến chuyện này, Thị Hoài Minh cũng vội vàng giải thích: "Anh cả, là chúng em không tốt, hai ngày trước Trân Trân không cẩn thận bị trật chân, hôm nay vừa có thể xuống đất đi lại, nếu không đã sớm qua thăm anh và anh hai rồi."
"Không sao không sao." Lâm Chí Hoành vô cùng khách khí, lại quan tâm Trân Trân, "Làm sao bị trật, bị thương có nặng hay không?"
Trân Trân nói: "Không sao ạ, không nặng."
Lâm Chí Hoành nhìn cô lại hỏi: "Vậy có thể đi về nhà chúng ta hay không?"
Trân Trân còn chưa lên tiếng, Thị Hoài Minh đã lên tiếng nói: "Để em dùng xe ba gác kéo cô ấy đi qua."
Lâm Chí Hoành nghe vậy vội vàng gật đầu, "Cũng được, cũng được."
Bởi vì không quen, Thị Hoài Minh hiện tại lại là nhân vật khác xưa, Lâm Chí Hoành nhìn có vẻ rất là khẩn trương.
Sắc mặt của anh ấy căng thẳng, nói chuyện cũng vội vã, còn nói: "Nếu không chúng ta hiện tại liền bắt đầu đi? Trong nhà đã làm cơm trưa rồi, chúng ta về sớm cũng tốt, sớm ăn cơm trưa."
Thị Hoài Minh không có ý kiến, "Được, em đi nói với mẹ một tiếng."
Nói xong anh liền đi ra ngoài tìm Chung Mẫn Phân, để lại Trân Trân và Lâm Chí Hoành trong phòng.
Nhìn thấy anh đi ra ngoài sân, Lâm Chí Hoành thu hồi ánh mắt nhẹ nhàng thở ra.
Anh bưng bát lên ực ực uống hết nửa bát nước, sau đó nhìn Trân Trân nói: "Người làm cán bộ đúng là khác, nhìn rất uy vũ, anh ở trước mặt cậu ấy ngay cả lời nói cũng không biết nói thế nào."
Trân Trân cười trấn an anh ấy, "Anh không coi anh ấy là cán bộ là được rồi."
Lâm Chí Hoành lắc đầu, "Cán bộ chính là cán bộ, chúng ta tôn trọng chút mới đúng."
Trân Trân và Lâm Chí Hoành nói mấy câu, Thị Hoài Minh từ bên ngoài trở về.
Trong tay anh có thêm một cái xe ba gác, trực tiếp kéo đến trong sân rồi dừng lại.
Lâm Chí Hoành liền vội vàng đứng lên đi ra, cùng nhau đỡ Trân Trân lên trên xe ba gác.
Chờ Trân Trân lên xe ngồi xong, anh ấy lại chủ động đi qua kéo xe ba gác, nói: "Để anh kéo cho."
Anh ấy là làm anh cả, Thị Hoài Minh đương nhiên không muốn để anh ấy kéo.
Tay anh cầm lấy tay cầm của xe ba gác, kéo Trân Trân đi ra ngoài, để Lâm Chí Hoành cùng đi theo ở bên cạnh.
Trên đường đi, Lâm Chí Hoành nói chuyện với Thị Hoài Minh, nhưng vẫn là ngữ khí cung kính, hoàn toàn không phải dáng vẻ mà ông anh vợ nên có.
Sau đó lúc sắp đến thôn họ Lâm, xa xa đã nhìn thấy rất nhiều người đứng ở đầu thôn, nam nữ già trẻ đứng chụm lại một đống.
Lâm Chí Hoành cười nói với Thị Hoài Minh và Trân Trân: "Đều là tự phát tới đón tiếp các em đó."
Nghe nói như thế, Trân Trân quay đầu nhìn, nhìn thấy đầu thôn nhiều người như vậy, cô thất thần trừng mắt nhìn.
Cô đã lớn như vậy, còn chưa gặp qua trận thế đón tiếp lớn như thế bao giờ.
Nếu là trước kia ngay cả nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được, một người từ nhỏ đến lớn không có cảm giác tồn tại như cô, không ai coi trọng không ai đặt vào trong mắt, có một ngày về nhà ngoại lại có nhiều người ra đón tiếp như vậy.