Cô vợ của sĩ quan - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-09-07 14:35:21
Lượt xem: 89
Thị Hoài Minh không nói hai lời, ôm ngang cô lên, tìm một cái gốc cây bị chặt gần đó để cô ngồi.
Sau đó anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩn thận kiểm tra chỗ bị sái chân của cô.
Kiểm tra xong anh nói: "Không thương tổn đến xương cốt, anh dẫn em về nhà thoa thuốc một chút."
Nói xong anh đứng dậy kéo giỏ cỏ heo qua, sau đó lại uốn gối ngồi xuống, để Trân Trân bên trên lưng của anh.
Trân Trân không nằm sấp trên lưng của anh, tự mình đứng lên, nói: "Hẳn là có thể miễn cưỡng đi về được."
Thị Hoài Minh không nói tiếp nữa, trực tiếp xoay tay lại lôi cô một cái, rất nhẹ nhàng mà vác cô lên trên lưng.
Trân Trân bị dọa đến mức ôm chặt lấy cổ của anh.
Chờ sau khi anh cõng cô ở trên lưng, cô lại vội vàng buông cổ của anh ra.
Trân Trân ngại quá, lại nói với Thị Hoài Minh một lần nữa: "Tôi thật sự có thể tự đi về được."
Thị Hoài Minh lên tiếng đáp lại cô: "Nghe lời, ngoan ngoãn một chút, nếu không sẽ sưng rất to."
Trân Trân cắn môi một cái.
Chỗ mắt cá chân thật sự trẹo rất đau.
Trước kia cũng không phải chưa từng trẹo chân, cũng đúng là sẽ sưng.
Thế là cô không nói tiếp nữa, lặng yên ghé vào trên lưng Thị Hoài Minh, để anh cõng đi.
Lưng của Thị Hoài Minh rất rộng, ghé vào trên lưng anh rất có cảm giác an toàn.
Tia sáng của ánh chiều tà chiếu xuống, tô lên gương mặt anh một lớp ánh sáng vàng.
Trân Trân lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt khóa lên gương mặt anh, bất giác thất thần.
Thị Hoài Minh quay đầu lại muốn nói chuyện với cô, vừa lúc đụng phải ánh mắt của cô.
Có loại xấu hổ bị bắt gặp, Trân Trân trong nháy mắt liền dời ánh mắt đi, quay đầu nhìn về nơi khác.
Thị Hoài Minh quên mất những gì định nói.
Thế là quay mặt lại, cõng Trân Trân tiếp tục yên lặng đi về phía trước.
Ánh nắng chiều tà ấm áp yên tĩnh vẩy vào trên thân hai người, chậm rãi nhuộm đỏ vành tai của hai người.
Gió nhẹ thổi phần phật qua khuôn mặt, sợi tóc mai cọ qua vành tai người đàn ông, cọ thẳng vào trong trái tim anh.
Lúc Thị Hoài Minh cõng Trân Trân đi đến đầu thôn, Trân Trân đột nhiên lấy lại tinh thần.
Cô vội vàng gọi Thị Hoài Minh thả cô xuống, nhỏ giọng nói với anh: "Như thế này bị người khác nhìn thấy không tốt, cách nhà đã không bao xa, tôi có thể tự nhảy lò cò về."
Thị Hoài Minh lại bình tĩnh nói: "Anh cõng vợ anh, có cái gì không thể để cho người ngoài nhìn?"
Trân Trân ngại ngùng nói, "Người ta khẳng định sẽ nói này nói nọ ở sau lưng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-146.html.]
Thị Hoài Minh: "Cứ để bọn họ nói."
Sức lực trên tay Thị Hoài Minh vẫn không nới lỏng, Trân Trân căn bản không xuống được.
Không có cách nào khác, thế là sau khi Thị Hoài Minh tiến vào thôn, Trân Trân trực tiếp chôn mặt ở trên lưng của anh.
Cô giấu mặt đi, chỉ lộ ra hai lỗ tai nhỏ nhắn hồng hồng.
Thị Hoài Minh không có chút ngại ngùng nào, gặp người nào thì chào hỏi như bình thường.
Người ta cười rạng rỡ chào hỏi anh xong, thuận tiện lại hỏi thêm một câu: "Trân Trân làm sao vậy?"
Thị Hoài Minh rất bình thường trả lời: "Thím, Trân Trân bị đau chân."
Người ta nhìn thấy Trân Trân chôn kín mặt liền cười không hỏi thêm gì, cũng không cố ý trêu ghẹo Trân Trân.
Thị Hoài Minh cõng Trân Trân về đến nhà, Chung Mẫn Phân vừa lúc ở trong sân.
Chung Mẫn Phân nhìn thấy hai người bọn họ, liền vội hỏi: "Ôi, đây là làm sao?"
Nghe được tiếng nói của Chung Mẫn Phân, Trân Trân mới ngẩng mặt lên.
Thị Hoài Minh cõng Trân Trân đi vào trong phòng, giải thích với Chung Mẫn Phân: "Dẫm phải cái hố ngầm, bị trẹo chân."
Chung Mẫn Phân lại ôi một tiếng, "Mau để con bé ngồi lên giường đi, sưng lên chưa?"
Trân Trân ngồi xuống trên giường, đỏ mặt nhìn về phía Chung Mẫn Phân nói: "Mẹ, con không sao."
Chung Mẫn Phân tới nhìn kỹ chân của cô một chút, cau mày nói: "Đều đã sưng lên rồi mà không sao ư?"
Thị Hoài Minh nói với Chung Mẫn Phân: "Không bị thương đến xương cốt, con đi múc chút nước giếng sâu về, mau chóng thoa một chút."
Nói xong anh liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã bưng nước giếng trở về, dùng vải rách thấm ướt thoa lên trên mắt cá chân của Trân Trân.
Nước giếng sâu rất thật lạnh.
Vải đã thấm nước thoa lên trên mắt cá chân, Trân Trân bị lạnh run nhẹ.
Thị Hoài Minh ngẩng đầu nhìn cô: "Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, trước khi tiêu sưng không được làm gì cả."
Trân Trân nhìn anh nói: "Không có nghiêm trọng như vậy chứ?"
Thị Hoài Minh nhìn cô đáp: "Sưng thành móng heo mới tính là nghiêm trọng hả?"
Chung Mẫn Phân nghe hai người nói như vậy, ngậm miệng cười cười, yên lặng quay người đi ra.
Thị Hoài Minh chu đáo như thế, đương nhiên cũng không cần bà ở chỗ này lo lắng cái gì.
Sau khi Chung Mẫn Phân rời khỏi đây, Trân Trân lại nhỏ giọng hỏi một câu: "Vậy em muốn đi nhà vệ sinh thì sao?"
Thị Hoài Minh vẫn nhìn cô, rất thẳng thắn nói: "Gọi anh."
Trân Trân: "Ồ."