Cô vợ của sĩ quan - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-09-07 14:06:20
Lượt xem: 85
Trân Trân nhân cơ hội rút cổ tay ra khỏi tay anh, không có ở lại lâu, xoay người cầm sách đi ra. Thị Hoài Minh im lặng nhìn bóng dáng Trân Trân biến mất bên ngoài màn cửa. Một lát sau anh thu lại ánh mắt, cúi đầu, trong lòng buồn bực đến mức hít thở không thông.
Lúc Trân Trân chạy ra ngoài thì cầm lấy d.a.o và rổ, nói một câu với Chung Mẫn Phân rồi chạy ra ngoài. Trần Thanh Mai ở nhà chính nhà Trân Trân chạy ra ngoài, nói: “Cái này là mặc kệ Thị Hoài Minh rồi sao?”
Chung Mẫn Phân dứt khoát tiếp lời: “Đáng đời.”
Trần Thanh Mai không nhịn được bật cười: “Mẹ à, ai là con ruột của mẹ vậy?”
Chung Mẫn Phân: “Ai tốt thì đó là con ruột mẹ.”
Buổi trưa nóng nực, sau khi Trân Trân rời khỏi nhà thì cũng không đi cắt cỏ cho heo ngay mà tìm một bóng cây nhiều gió mát mẻ ngồi xuống đọc sách. Quyển sách này cô đang đọc rất hăng say, bị nội dung của nó làm cho trong lòng ngứa ngáy, một đọc một hơi hết quyển sách.
Sau khi mặt trời đi theo phía Tây lên đến giữa trời thì cô cất sách đứng dậy cắt một rổ cỏ cho heo rồi lại ngồi xuống tiếp tục đọc sách. Đọc được ba bốn trang bỗng nhiên nghe được giọng Tiết Phàm gọi cô: “Chị dâu ba.”
Trân Trân ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiết Phàm đang đi qua chỗ cô. Cô cầm sách đứng dậy chào hỏi Tiết Phàm: “Chào thầy Tiết.”
Tiết Phàm mỉm cười: “Chị dâu ba gọi tên tôi là được rồi, gọi thầy giáo không ổn lắm.”
Trân Trân cũng cười nói: “Bây giờ cậu cũng coi như là thầy giáo của tôi, giúp tôi giải đáp thắc mắc, gọi thầy Tiết cũng không có gì sai.”
Tiết Phàm vẫn ngại ngùng. Thực sự nếu so với trình độ của Thị Hoài Minh thì anh ta không đáng nhắc đến. Anh ta khiêm tốn khách sáo mấy câu với Trân Trân, thì thuận tiện khen ngợi Thị Hoài Minh vài câu.
Nói chuyện xong thì anh ta nói rõ mục đích đến với Trân Trân: “Anh ba không ở chỗ này của chị sao?”
Trân Trân lắc đầu: “Không có, không thấy anh ấy đến đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-133.html.]
Tiết Phàm “à” một tiếng: “Vừa rồi tôi đến trong nhà tìm anh ấy, bác gái nói anh ấy đi tìm chị rồi cho nên tôi cũng ra đây tìm xem. Buổi trưa có quá nhiều người nói chuyện, cũng không thể nói thêm với anh ấy vài câu cho nên tôi muốn tìm anh ấy tâm sự.”
Trân Trân không biết Thị Hoài Minh ở đâu nên nói: “Vậy cậu đi tìm đi.”
Tiết Phàm cũng chưa đi ngay. Anh ta nghĩ Thị Hoài Minh sẽ đi tìm Trân Trân nên có khả năng chờ ở đây sẽ gặp được. Thế là anh ta khuỵu chân ngồi xuống bên cạnh Trân Trân, nói với cô: “Tôi thấy tôi vẫn nên ở đây đợi anh ấy một lúc, chắc anh ấy sẽ đến.”
Trân Trân nhìn anh ta không có ý định đi thì tóm lấy anh ta. Cô dứt khoát lật vài trang sách đưa đến trước mặt Tiết Phàm: “Cái mà buổi sáng chưa nói xong cậu nói lại cho tôi đi nhé?”
“Được thôi.” Tiết Phàm nhận lấy sách, đọc thầm nội dung Trân Trân chỉ cho mình, sau đó nghiêm túc giảng giải cho cô, thỉnh thoảng là giảng kỹ mấy danh từ Trân Trân không hiểu, hoặc là giảng giải các bối cảnh đặc thù. Giải đáp thắc mắc cho Trân Trân xong cũng không thấy Thị Hoài Minh đến.
Tiết Phàm thực sự cảm thấy có hứng thú với Thị Hoài Minh, không thể nhịn được nên kéo Trân Trân hỏi một chút. Trân Trân cũng nghe nói một vài sự tích anh dũng trên chiến trường của Thị Hoài Minh nên cô cũng kể hết những gì mình biết cho Tiết Phàm nghe. Sau đó Thị Hoài Minh sống ở trường quân đội như thế nào cô cũng kể cho anh ta nghe.
Tiết Phàm nghe được thì lại ghen tị, nhìn thần sắc và ánh mắt là biết xem Thị Hoài Minh như thần tượng mà bản thân sùng bái nhất. Anh ta nhìn Trân Trân, nói: “Lúc đó tôi chưa trưởng thành, nếu không tôi cũng sẽ cùng anh ba ra chiến trường.”
Chuyện này vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng anh ta.
Trân Trân cười nói: “Hai người đều là người có chí hướng lớn, không giống bọn tôi, chỉ hiểu những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà.”
Trong câu này có hàm ý, Tiết Phàm nhìn biểu cảm trên mặt Trân Trân, do dự phỏng đoán: “Chị dâu ba, chị và anh ba cãi nhau sao?”
Trân Trân không ngờ Tiết Phàm sẽ hỏi chuyện này, cô hơi sững sờ rồi lắc đầu: “Không cãi nhau.”
Cô với Thị Hoài Minh còn chẳng giống vợ chồng bình thường thì lấy đâu ra chuyện cãi nhau như vợ chồng bình thường chứ. Trong lòng anh, cô chẳng là gì cả, lấy tư cách gì cãi nhau với anh chứ, cô vốn không dám làm loạn với anh. Cô chỉ là đã nghĩ thông, không muốn tiếp tục khiến bản thân ấm ức thôi. Cho dù cô có cố gắng oan ức bản thân mình thế nào đều không thể biến thành dáng vẻ Thị Hoài Minh thích. So ra cứ tiếp tục ở bên nhau tra tấn nhau làm lỡ dở đôi bên thì chi bằng phóng khoáng tách nhau ra sống cuộc sống của riêng mình. Lúc đầu bọn họ cũng không phải người cùng đường, không nên bên nhau.
Muốn trách thì chỉ trách lúc trước cô phong kiến ngu ngốc, trong đầu chỉ có những quy tắc phong kiến của xã hội xưa, không chủ động từ hôn. Cũng trách cô năm năm trong quá khứ không từ bỏ đi tìm người khác, tái giá gả cho người ta.