Cô vợ của sĩ quan - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:39:23
Lượt xem: 99
Hai người đều ngây ra, cuối cùng vẫn là Trân Trân nói chuyện trước. Cô mỉm cười, nói: “Về rồi sao. Cơm tối đã nấu xong rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Cô nói xong thì đi vào trong bếp, bỏ mì sợi đã được rửa sạch vào trong chảo nóng, nấu mấy phút rồi vớt ra.
Thị Hoài Minh tắm rửa xong thì quay về phòng mình. Anh vào phòng đóng cửa, chống tay lên bàn sách, nhăn mày, nhắm mắt nín thở, cố gắng đè ép dục niệm đột nhiên sôi trào. Anh không thích cảm giác bị khống chế đáng c.h.ế.t này, rất là khó chịu.
Trân Trân bưng mì sợi lên bàn thì đúng lúc Thị Hoài Minh đi từ trong phòng ra. Cô và anh cùng nhau ngồi xuống bên bàn ăn. Trong ánh mắt cô mang nụ cười, cầm đũa đưa đến trước mặt anh, dáng vẻ rất ngọt ngào.
“Cảm ơn em.” Thị Hoài Minh không nhìn cô, vươn tay nhận đũa, vùi đầu vào ăn cơm.
Trân Trân nhìn nét mặt và hành động của anh thì lập tức cảm nhận được sự nghiêm túc, lạnh lùng, áp suất thấp tỏa ra từ con người anh. Lúc nãy mới về đấu mắt với anh một lúc cô còn cảm thấy bộ đồ trên người rất có hiệu quả.
Nhưng hiện tại nhìn thái độ của Thị Hoài Minh, cô lại thấy vừa rồi là mình nghĩ nhiều rồi.
Trân Trân thu lại nụ cười trên mặt, cũng cầm đũa cúi đầu ăn cơm. Cô điều chỉnh bản thân rồi lại cong khóe miệng, muốn nói chuyện với Thị Hoài Minh. Nhưng còn chưa nói gì thì Thị Hoài Minh đã nói trước: “Có gì thì đợi ăn cơm xong rồi nói.”
Lời muốn nói lại bị chặn về, Trân Trân chỉ đành nuốt câu nói đến bên miệng xuống. Cô lại lần nữa cúi đầu ăn cơm, sau khi hạ khóe miệng xuống thì trái tim bất giác cũng chìm xuống theo.
Cơm nước xong xuôi cô theo Thị Hoài Minh đến trong gian phòng ngồi xuống. Thị Hoài Minh mở vở bài tập của cô ra, sau khi lật xem hết thì hỏi cô: “Năm ngày nay em làm cái gì vậy hả?”
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc, Trân Trân biết mình sẽ bị dạy dỗ. Năm ngày trời chỉ có ngày đầu tiên cô đọc sách làm bài tập, bốn ngày sau đó không đụng đến nữa.
Nhiệm vụ năm ngày không ngày nào hoàn thành cho nên gần như tất cả bài tập Thị Hoài Minh giao cho cô đều không làm.
Trước khi bị phê bình giáo huấn, Trân Trân đều sẽ thử giải thích vài câu. Nhưng hôm nay đột nhiên một câu cô cũng không muốn nói. Cô cúi đầu, im lặng không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-119.html.]
Thị Hoài Minh nhìn cô như vậy thì hỏi lại một câu: “Tại sao không nói chuyện?”
Trân Trân mấp máy môi, nói: “Đi ra ngoài chơi, làm tóc, mua quần áo, mua giày, mua thức ăn.”
Thị Hoài Minh dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Em muốn dùng cách này nịnh nọt lấy lòng anh sao? Em cảm thấy anh sẽ bị kiểu này mê hoặc à? Ai dạy em dùng nhan sắc lấy lòng đàn ông vậy?”
Trân Trân cúi đầu không nói gì, cắn mạnh môi.
Thị Hoài Minh bổ sung thêm một câu: “Không muốn phát triển, xa hoa lười biếng.”
Trân Trân vẫn cúi đầu không nói, hốc mắt lại ẩm ướt.
Thị Hoài Minh nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô thì ngưng thở không tiếp tục nói nữa. Anh điều chỉnh bản thân, mềm giọng xuống, sau đó lại nói: “Thay bộ áo quần này đi.”
Nghe anh nói như vậy thì Trân Trân lập tức đứng dậy đi về. Cô về phòng mình đóng cửa lại, đi đến trước bàn viết chữ ngồi xuống, vươn tay lấy giấy vệ sinh, soi gương lau đi phấn và son môi trên mặt mình. Bản thân ngồi một mình như vậy thì rốt cuộc cũng không khống chế được, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra.
Nước mắt dính vào giấy vệ sinh, lẫn vào trong đống phấn son làm miếng giấy trở nên bẩn thỉu.
Trân Trân vừa lau vừa khóc không thành tiếng. Cô lau sạch mặt, tháo kẹp xuống, phá hỏng kiểu tóc, lại cầm áo quần đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong về phòng mình ngồi xuống, cô đỏ mắt dùng khăn lông lau khô tóc. Thấy tóc đã khô gần hết thì cô kéo đèn lên giường đi ngủ.
Đương nhiên cô không hề buồn ngủ. Cô nằm trong bóng đêm nháy mắt, trong đầu suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến những lúc khổ sở ấm ức thì nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, thấm ướt gối đầu. Thỉnh thoảng cô còn khịt khịt mũi, nhẫn nhịn một chút. Kết quả càng nhịn càng khổ sở, thế là mím môi khóc đến không ngừng được. Nhưng cho dù là khóc như thế nào thì cô cũng không phát ra tiếng.
Thị Hoài Minh ngồi trong phòng không tập trung làm được bất cứ chuyện gì. Anh nhìn Trân Trân rửa mặt xong về phòng, cũng không đến tìm anh thì anh ngồi trước bàn chờ đợi. Anh đợi hơn mười phút cũng không đợi được cô nên đứng dậy đứng bên ngoài phòng cô. Anh giơ tay muốn gõ cửa, lúc sắp hạ tay xuống thì dừng lại. Cứ đứng ngoài cửa một lúc lâu, cuối cùng cũng không hạ tay xuống được. Anh hít thở sâu, thu tay quay về phòng mình. Sau khi vào phòng thì ngồi xuống, trong lòng càng phiền não hơn lúc nãy. Anh dựa vào thành ghế nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi.