Cô vợ của sĩ quan - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:36:27
Lượt xem: 58
Lý Sảng và A Văn uốn tóc giúp cô xong, làm ra kiểu rồi thì tháo kẹp tóc xuống, cũng không để cô đi soi gương mà nhanh chóng trang điểm mặt cho cô. Vừa trang điểm bọn họ vừa nói: “Đây là phấn thơm, da cô không cần phấn cũng đã trắng, nhưng có thể thơm hơn một chút, rất dễ chịu.”
“Đây là son môi, bôi lên thì môi sẽ đỏ tươi.”
“Đây là kẻ lông mày, lông mày cũng có thể kẻ một chút.”
......
Lúc kẻ lông mày thì chợt nghe bên ngoài có tiếng mở cửa. Lý Sảng để A Văn tiếp tục vẽ cho Trân Trân, bản thân thì xoay người ra khỏi phòng. Vừa ra ngoài thì thấy Hà Thạc một thân bụi bặm quay về. Hà Thạc cả người mỏi mệt, thấy Lý Sảng liền muốn đưa tay ra ôm cô ấy thì bị Lý Sảng đẩy ra. Cô ấy nói: “Hôi c.h.ế.t mất, mau đi tắm đi.”
Hà Thạc muốn đi vào trong phòng thì bị Lý Sảng kéo lại. Anh ấy nghi ngờ nhìn Lý Sảng: “Sao vậy?”
Lý Sảng nói: “Trong phòng có người, là A Văn và Tiểu Miên Hoa trong đó. Em đi lấy quần áo giúp anh.”
Hà Thạc không biết mấy cô đang làm gì, cũng không vào bên trong nữa. Chờ Lý Sảng lấy quần áo sạch cho mình xong, anh ấy đi tắm luôn. Lúc nhận áo quần, anh ấy còn hỏi một câu: “Hà Tử Nhiên đâu?”
Lý Sảng à một tiếng: “Chơi ở nhà bạn nó, lát nữa em đi dẫn nó về.”
Lý Sảng nói dứt câu thì vào trong phòng, A Văn đã kẻ xong lông mày cho Trân Trân. Kiểu tóc và trang điểm rất hợp với Trân Trân, nhìn tinh tế lại xinh đẹp.
Trân Trân biết Hà Thạc về thì hơi vội vàng: “Hẳn là anh ba cũng về rồi đi.”
Lý Sảng không nhanh không chậm, không vội vàng: “Cậu ấy còn phải tắm rửa nữa, em chuẩn bị xong đi về là vừa vặn.”
Mặc dù trong lòng thấp thỏm lo lắng nhưng Trân Trân cũng không nói gì nữa. Lý Sảng đi đến bên tủ quần áo mở ra, từ bên trong lấy ra một bộ sườn xám thêu màu trắng. Cô ấy đưa sườn xám cho Trân Trân, nói với cô: “Thay vào xem, sườn xám này chị chỉ mặc vài lần, đã mang đến tiệm may sửa theo kích cỡ của em. Em mặc nó vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Trân Trân nhận lấy sườn xám, cầm lên xem, trong lòng thầm nghĩ: Đây chính là sườn xám sao?
Lúc cô đọc sách thường xuyên thấy sườn xám, nhưng vẫn luôn không biết nó có hình thù như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-118.html.]
Lý Sảng thấy Trân Trân sững sờ thì đánh cô một cái: “Ngây ra cái gì vậy hả, mau đi thay đi.”
Trân Trân lấy lại tinh thần, không do dự lâu nữa, vội vàng xoay người vào một góc, đưa lưng về phía Lý Sảng và A Văn, mặc sườn xám lên người.
Mặc xong sườn xám xoay người lại, Trân Trân hơi ngại, mà A Văn và Lý Sảng thì sáng mắt lên. A Văn không nhịn được mà nói: “Tiểu Miên Hoa, dáng cô cũng đẹp quá đi.”
Khí chất rất khác lúc mới đến.
Lý Sảng cũng cảm thấy rất đẹp, cô ấy cười nói: “Ánh mắt của chị đúng là rất tốt.”
Lần này A Văn không phá nữa mà nói phụ họa: “Lần này từ tận đáy lòng em thừa nhận ánh mắt của chị thực sự rất tốt.”
Cho dù là kiểu tóc, trang sức hay sườn xám, ướm lên người Trân Trân đều vô cùng phù hợp, phóng đại tất cả nét đẹp trên người cô ra, nhìn còn đẹp hơn những minh tinh trong phim ảnh nữa.
Lý Sảng cũng không muốn nói nhiều chậm trễ thời gian, cô ấy mỉm cười đưa tất chân và giày cao gót cho Trân Trân.
Dưới sự chỉ đạo của Lý Sảng, Trân Trân cẩn thận mặc tất chân và giày cao gót vào, trong lòng nhảy nhảy lên rất mạnh mẽ. Từ đầu đến chân đã được chưng diện xong, Lý Sảng kéo Trân Trân đến trước gương, vịn vai cô để cô tự ngắm mình trong gương.
Trân Trân nhìn vào gương, vừa nhìn đã ngây ra. Cô gái trong gương quá mức xinh đẹp, tóc xoăn môi đỏ, vai nhỏ eo thon, đẹp đến mức cô không ám tin đó là mình. Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn Lý Sảng và A Văn.
A Văn mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Tôi không tin như vậy rồi mà không túm được anh ta.”
Trên gương mặt Trân Trân xuất hiện một đám mây hồng.
Lý Sảng cũng mỉm cười mãn nguyện, nói với cô: “Đi thôi, cũng ổn rồi, có thể về nhà.”
Trân Trân có hơi ngại đi ra ngoài, nhưng cũng may chỉ cần đi đường một đoạn ngắn. Đôi giày cao gót Lý Sảng cho cô đeo cũng không cao quá, mặc dù có hơi lớn, nhưng mặc vào cũng coi như là ổn. Sau khi Trân Trân mở cửa thì nhìn xung quanh. Nhân lúc bên ngoài không có ai, cô bước từng bước nhỏ, vội vàng đi về nhà. Mở cửa vào nhà xong, đóng cửa lại, cô thở phào một hơi.
Thở ra một hơi, xoay người đi vào nhà hai bước thì ánh mắt đụng trúng Thị Hoài Minh mới tắm xong đi từ nhà vệ sinh ra. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nhau, hai người đều ngây ra. Trân Trân ngừng thở, đứng bất động, hai tay xoắn chặt vào nhau, trên mặt như có ráng chiều đỏ ửng.