Cô vợ của sĩ quan - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:33:49
Lượt xem: 90
Hà Thạc nói với Lý Sảng: “Mấy ngày này vất vả cho em rồi, sau khi về anh sẽ hầu hạ em thật tốt.”
Lý Sảng đáp lời anh: “Bên ngoài nóng như vậy, huấn luyện dã ngoại chắc chắn là rất vất vả, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Mà những thứ Thị Hoài Minh nói thì cụ thể và xác thực hơn nhiều. Anh giao bài tập năm ngày cho Trân Trân, còn chỉ định một cuốn tiểu thuyết để cô đọc thật kỹ, sau khi anh về sẽ nói chuyện với cô về cảm nghĩ với quyển sách. Thị Hoài Minh vừa nói Trân Trân dùng bút viết lên vở một cách nghiêm túc.
Ngày thứ hai sau khi Thị Hoài Minh xuất phát theo quân thì cô nhìn vở hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nghiêm túc qua một ngày đầu tiên, buổi tối ở nhà một mình không quen, Trân Trân mở lịch ngày tháng ra. Cô lật đến năm ngày sau, xem ngày trên lịch thì hơi ngẩn người. Ngày đó rất quen thuộc, sau năm ngày Thị Hoài Minh huấn luyện dã ngoại về thì đúng ngày sinh nhật anh. Nhìn lịch, Trân Trân vô thức nghĩ trong lòng: Hẳn là năm năm nay anh không tổ chức sinh nhật đi.
Ngây ngốc nhìn một lúc thì trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ.
Ừm, cô định tổ chức sinh nhật cho Thị Hoài Minh, tặng anh một món quà. Trân Trân buông quyển lịch xuống, kéo đèn đi ngủ. Cô nằm trên giường, không chìm vào giấc ngủ ngay mà nghĩ tặng cho Thị Hoài Minh cái gì thì tốt. Nghĩ tới nghĩ lui thì tự mình làm là có lòng nhất. Mà bây giờ là mùa hè, dệt áo len, đan khăn quàng thì không phù hợp lắm, thế là cuối cùng cô quyết định may giày tặng anh. Từ lúc kết hôn đến giờ cô chưa từng may giày cho anh bao giờ. Nghĩ kỹ rồi, Trân Trân nhắm mắt yên tâm đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô rửa mặt xong xuôi liền đi tìm Lý Sảng, hỏi nhà cô ấy có áo quần rách gì không dùng nữa không.
Lý Sảng tò mò hỏi cô: “Em muốn áo quần rách làm gì?”
Trân Trân cười nói: “Ngày bọn họ kết thúc huấn luyện dã ngoại là ngày sinh nhật anh ba, em muốn dùng mấy ngày này tự tay làm cho anh ấy một đôi giày, xem như là quà sinh nhật.”
Thật đúng là một cô vợ tri kỷ ấm áp.
Lý Sảng nhìn Trân Trân, mỉm cười: “Được rồi, chị tìm được sẽ cho em.”
Trong nhà Lý Sảng không có áo quần vải rách gì dùng được nên cô ấy tìm người khác xin một ít. Sau khi lấy về đưa cho Trân Trân, cô ấy lôi kéo Trân Trân rồi nghĩ kế cho cô: “Tiểu Miên Hoa, chi bằng em nhân cơ hội lần này, tặng cho Thị Hoài Minh một bất ngờ lớn, nói không chừng hai người có thể thành ngay đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-117.html.]
Trân Trân nghe câu này thì động lòng: “Bất ngờ lớn gì vậy?”
Tạm thời thì Lý Sảng chưa nghĩ ra, chỉ cười nói: “Để chị và A Văn bàn bạc một chút, bàn xong sẽ nói với em.”
Trân Trân gật đầu với cô ấy: “Dạ.”
Không biết Lý Sảng sẽ nghĩ ra bất ngờ gì, Trân Trân tự làm chuyện của mình trước. Cô cầm vải rách Lý Sảng cho về nhà, dùng nồi nóng nấu hồ dán rồi dùng hồ dán từng lớp từng lớp vải lại rồi phơi khô. Sau đó cô dùng vải cũ đã dán xong làm mặt giày, rồi ở bên ngoài dán vải mới lên. Số đo đều căn cứ vào số giày của Thị Hoài Minh.
Đế giày phải khâu từng mũi từng mũi, làm rất mất thời gian. Vì để có thể làm giày kịp trước lúc Thị Hoài Minh về nên Trân Trân thức đêm mấy đêm liên tục. Đến chiều ngày thứ năm, cô đã làm xong hai chiếc giày.
Trân Trân nhìn giày mình may ra thì vô cùng hài lòng, mội một đường kim mũi chỉ đều tấm lòng của cô. Thời gian có hơi gấp gáp, cô cất giày vừa may xong, lại đến phòng bếp, vội vàng nấu cơm. Hôm nay là sinh nhật của Thị Hoài Minh, nên phải làm mấy món ăn ngon, hơn nữa còn phải cán mì trường thọ cho anh.
Trân Trân ở trong bếp bận rộn nấu đồ ăn ngon, nhào ra vắt mì, cán ra sợi mì thì đã là chạng vạng tối. Như đã hẹn với Lý Sảng, làm xong cơm cô tháo tạp dề đến nhà vệ sinh rửa mặt, vội vàng đến nhà Lý Sảng. Đến ngoài cửa, Trân Trân nhẹ nhàng gõ cửa nhà Lý Sảng mấy cái, người mở cửa cho cô là A Văn.
A Văn thấy cô cũng không lãng phí thời gian chào hỏi mà vươn tay kéo cô đi vào. A Văn lôi Trân Trân đến phòng ngủ của Lý Sảng, giơ tay lên, nói: “Nhìn đi, những thứ này đều là làm cho cô đó.”
Trân Trân nhìn những thứ kỳ quái trên mặt bàn, dù một thứ cũng không gọi tên được.
Lý Sảng và A Văn đã bàn bạc xong nên tạo bất ngờ lớn gì. Những thứ kỳ quái này là mấy ngày nay A Văn và Lý Sảng tìm về, dùng xong thì trả lại cho người ta. Hai cô biết Trân Trân không hiểu nên, cũng không giới thiệu cho cô. Lý Sảng kéo cô ngồi xuống, không nói hai lời mà tháo dây buộc tóc, tháo b.í.m tóc của cô ra, giúp cô làm tóc trước.
Trân Trân còn rất lo lắng, hỏi: “Làm cái gì vậy?”
A Văn giúp đỡ Lý Sảng uốn từng lọn tóc cho Trân Trân, vừa uốn vừa nói với cô: “Đây mà máy uốn tóc, uốn cho cô một đầu tóc xoăn xinh đẹp. Chỉ xoăn một lần duy nhất, gội đầu xong sẽ không xoăn nữa, không cần lo lắng.”
Trân Trân vẫn rất lo lắng, không biết uốn xong sẽ ra hình thù gì.