Cô vợ của sĩ quan - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:16:15
Lượt xem: 44
Câu này khiến cho A Văn và Trân Trân đều cảm thấy ngại ngùng. Nhưng Trân Trân vẫn hỏi: “Phải làm sao để quyến… chủ động ạ?”
Lý Sảng suy nghĩ rồi nói: “Giả bộ ngã sấp xuống, nhào lên người cậu ấy, dính lấy cậu ấy, ôm cậu ấy, hoặc lúc mặc quần áo giúp cậu ấy chỉnh lại cổ áo gì đó. Dù sao cứ nắm lấy thật nhiều cơ hội tăng thêm sự tiếp xúc cơ thể, chị không tin Thị Hoài Minh thực sự có thể chính trực như vậy, hoàn toàn không làm gì.”
A Văn và Trân Trân nghe xong càng ngại ngùng hơn. A Văn nhìn Trân Trân, nói lắp bắp: “Hay là… cô về thử một chút xem sao…”
Trân Trân nhìn A Văn, nói chuyện còn lắp bắp hơn cả A Văn: “Tôi… ngại….”
Chỉ tưởng tượng như vậy thôi mà tai đã như bốc cháy chứ đừng nói là thực sự làm như vậy.
Lý Sảng lại nói chuyện rất thẳng thắn: “Hai người là vợ chồng, ngượng ngùng cái gì chứ?”
A Văn hắng giọng, lại hơi lắp bắp: “Thử một chút đi.”
Trân Trân im lặng, suy nghĩ một hồi rồi cắn hạt dưa.
Buổi tối Trân Trân không làm gì khác mà ngồi trong phòng Thị Hoài Minh, cùng anh đọc sách. Lúc đọc sách thì cô thất thần, trong đầu luôn nhớ đến những ý kiến mà Lý Sảng đưa ra và những lời mà Lý Sảng nói với cô. Lúc nhớ đến thì cô sẽ vô thức quay đầu nhìn Thị Hoài Minh, rồi bất giác tự tưởng tượng nếu như cô thực sự làm vậy sẽ như thế nào. Thế là mặt cô lại đỏ lên.
Có Trân Trân ngồi cạnh, Thị Hoài Minh cũng không tập trung đọc sách được như bình thường. Trân Trân quay đầu nhìn anh mấy lần anh đều biết hết. Có một lần Trân Trân quay đầu nhìn anh thì anh cũng ngẩng đầu lên. Lúc ánh mắt chạm nhau, anh không để cô tránh đi mà nhìn cô, mở miệng nói: “Có phải có chuyện gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-111.html.]
Trong mắt Trân Trân có chút xấu hổ, vội vàng mỉm cười che giấu: “Không có, không có chuyện gì cả.”
Nói xong thì cô lập tức quay đầu vùi đầu lên bàn sách đọc sách, cũng không tiếp tục nhìn Thị Hoài Minh nữa. Nhưng một lúc sau vẫn đọc không vào nên cô viện cớ rời khỏi phòng anh. Về đến phòng mình cô thở phào một hơi, đưa tay lên che mặt, vỗ vỗ lên gương mặt nóng bừng.
Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân rời đi quay về phòng mình thì ngồi ngây trên ghế một lúc lâu. Anh không suy nghĩ nữa, đưa mắt lên nhìn sách, chuẩn bị đọc tiếp. Nhưng đọc hai hàng rồi cũng không thể đọc vào nữa. Anh do dự một chút rồi buông sách xuống, đứng dậy. Anh ra ngoài, đi đến phòng Trân Trân, vươn tay gõ cửa hai lần.
Trân Trân nghe thấy tiếng gõ cửa thì từ trên giường bật dậy. Cô đứng dậy sửa sang áo quần trên người, điều chỉnh lại biểu cảm rồi ra mở cửa. Vừa mở cửa, chưa kịp mở miệng, thì Thị Hoài Minh đã hỏi cô trước: “Đến cuối cùng là có việc gì?”
Tất nhiên là không có gì có thể nói được, Trân Trân cong khóe môi, nói: “Thật sự là không có việc gì.”
Thị Hoài Minh không tin: “Nói ra đi.”
Cái này có nghĩa là không nói không được đúng không?
Trân Trân nhìn anh, nháy mắt mấy cái, đôi môi có hơi nhếch lên, trái tim trong lồng n.g.ự.c của cô đập nhanh hơn. Cô nghĩ, rốt cuộc cũng nên nói gì đó, làm gì đó rồi. Ánh mắt cô chuyển lên gương mặt của Thị Hoài Minh, lướt qua chóp mũi, đảo qua cằm anh rồi rơi xuống trên ngực. Ngón tay cô xoắn lại càng lúc càng nhanh.
Thị Hoài Minh nhíu mày nhìn cô, lại hỏi lần nữa: “Đến cùng là có việc gì?”
Trân Trân hít thở một hơi thật sâu, đột nhiên ngẩng đầu nhón chân, hôn lên yết hầu trên cổ anh. Cô hôn rất nhanh, hôn xong cũng không để cho Thị Hoài Minh nửa phút để phản ứng lại mà vội lui người vào trong phòng đóng cửa lại.
Thị Hoài Minh sững sờ đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng được vừa rồi Trân Trân đã làm gì. Anh vươn tay lên yết hầu của mình, bên trên còn lưu lại cảm giác ẩm ướt. Ngay lập tức, nhịp tim của anh nảy lên như đánh trống. Anh đưa tay lên cạnh cửa, muốn gõ cửa, nhưng đôi tay dừng ở không trung do dự một lúc rồi cũng không gõ xuống.