"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 99: Ăn xong mới yên tâm
Cập nhật lúc: 2025-07-03 06:51:24
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dịch Dân ném câu hỏi về phía Miên Miên.
Tô Thần Phi căng thẳng, nghĩ rằng nếu để cô nội trả lời câu hỏi này liệu có làm lộ bí mật gì không, thì đã nghe thấy tiếng cô bé trong lòng mình đáp lời: "Không có thần tiên nào nói chuyện với Miên Miên cả, thần tiên không thèm để ý tới Miên Miên. Còn nữa, ai bảo lũ bùn vốn dĩ ở làng các ngươi vậy?"
Dịch Dân không ngờ câu hỏi lại bị ném ngược về, hắn sững lại: "Không có ai cả, trên mạng đều đồn như vậy. À phải rồi, nghe nói cô nội còn biết bói toán, lát nữa có thể giúp dân làng xem một chút không?"
Miên Miên gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, Miên Miên có thể giúp bói đó."
Dịch Dân thấy Miên Miên đồng ý, lại mỉm cười với cô bé. Hắn có ngoại hình khá ổn, đeo kính trông rất thư sinh, dưới ánh hoàng hôn, vẻ mặt dịu dàng này càng thu hút ánh nhìn.
"À, mình muốn nói là trưởng thôn này đúng gu mình, ngoại hình thực sự không tệ."
"Nghe nói học xong về làng, sinh viên đại học trở về xây dựng quê hương sao? Hiếm ai có dũng khí như vậy."
"Làng này xây dựng cũng không tệ nhỉ? Mình đoán trưởng thôn này chắc 35+, đã kết hôn rồi chứ?"
Trên bình luận trực tiếp, mọi người khen ngợi ngoại hình của Dịch Dân, còn tại hiện trường, hắn đã mời mọi người ổn định chỗ ngồi.
Dân làng cũng đã tới, ngồi vào bàn. Tiệc ở nông thôn thường là như vậy, mỗi nhà góp bàn ghế, trải ni lông trong suốt lên bàn, dùng đĩa sứ đựng thức ăn, bát đũa dùng một lần.
Từ Vy Vy ngồi xuống, liếc nhìn dân làng ở các bàn khác, vỗ tay Lưu Huệ: "Chị Huệ, kỳ lạ thật, sao trong làng này không có người già vậy?"
Lưu Huệ nghe Từ Vy Vy hỏi, liếc mắt nhìn Dịch Dân rồi cười đáp: "Mình cũng thấy lạ, trưởng thôn có thể giải thích giúp không?"
Dịch Dân đang xếp bát giấy trên bàn, nghe vậy gật đầu: "Xin lỗi mọi người, truyền thống làng chúng tôi là người già không sống chung với người trẻ, các bác các cô đều ở trên núi phía sau, ngày mai có thể dẫn mọi người lên thăm."
Hắn nói rất chân thành, Từ Vy Vy và Lưu Huệ cũng không hỏi thêm.
Long Quốc đất rộng người đông, dân tộc nhiều, những tập tục kỳ lạ ở các ngôi làng nhỏ miền núi cũng là chuyện bình thường. Hiện đang livestream, Dịch Dân cũng hiểu, không thể nào nói dối trực tiếp trước mặt khán giả được.
"Sao lại có tập tục này, người già và người trẻ không sống chung là ma quỷ gì vậy?"
"Thôi, tập tục lạc hậu ở núi, bình thường, không bảo phụ nữ không được ngồi vào bàn là may rồi."
"Nói đến tiệc mới thấy, trong làng nhiều trẻ con quá, lại còn nhiều cô gái đang mang thai nữa."
Trẻ con thực sự rất nhiều, theo quy tắc ăn tiệc trong làng, trẻ con đều ngồi riêng một bàn. Bàn đó được chuẩn bị đặc biệt cho trẻ, thấp hơn bàn người lớn, ngồi vừa vặn.
Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi thấy Miên Miên và mọi người ngồi cùng người lớn, nhíu mày chạy tới hỏi Dịch Dân: "Trưởng thôn, sao mấy đứa nhỏ này không ăn cùng bọn cháu? Không phải nên ngồi bàn trẻ con sao?"
Ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Dịch Dân xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: "Chúng không phải người làng mình, không cần tuân theo quy tắc của làng, trưởng thôn đã nói với cháu rồi, cháu quên rồi à?"
Cậu bé nghe vậy, gãi đầu, mặt hiện lên nụ cười thật thà: "Ồ, cháu quên mất, trưởng thôn đừng giận cháu nhé."
Nói xong liền chạy về chỗ ngồi, tò mò nhìn vào camera.
Khi cậu nhìn camera, một bé gái gầy gò ngồi cạnh bỗng "ái" lên một tiếng.
Cậu bé nghe thấy, cáu kỉnh nói: "Mày kêu cái gì? Phiền thật."
Bé gái không dám nói nữa, cúi đầu im lặng.
Mọi người đã ổn định chỗ ngồi, một lát sau đồ ăn được dọn lên. Ăn uống ngoài trời, mùi thức ăn lan tỏa khắp nơi. Ngồi xe cả ngày, các khách mời đã đói lắm, đạo diễn Hồ đến muộn xin lỗi Dịch Dân rồi ngồi xuống, gắp ngay một miếng thịt nạc.
"Ái chà, thịt lợn ngon quá, tươi lắm." Đạo diễn Hồ khen ngợi, "Không phải vì chúng tôi mà mới g.i.ế.c lợn hôm nay đấy chứ?"
Dịch Dân nâng ly mời đạo diễn Hồ: "Tiếp đãi khách quý, tất nhiên phải chuẩn bị tốt. Đạo diễn Hồ, mời ngài một ly, sau này có nhiệm vụ gì cứ bảo tôi, tôi sẽ sắp xếp, đảm bảo chương trình suôn sẻ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-99-an-xong-moi-yen-tam.html.]
Đạo diễn Hồ thấy ly nhựa đã đầy, đổ bớt đi một ít, chỉ để lại một ngụm nhỏ: "Anh là trưởng thôn, ly này tôi phải uống, nhưng tôi còn việc, say rồi không tiện, chỉ uống một chút thôi, mong anh thông cảm."
Dịch Dân cũng không giận, tự mình uống cạn ly: "Đạo diễn Hồ bận rộn, tôi hiểu, nhưng tôi thấy trước đây, livestream dừng lúc 6 giờ tối, hôm nay sao vẫn quay vậy? Anh cầm camera không uống chút gì sao?"
"Đến làng mới, quay nhiều mới có sức hút." Đạo diễn Hồ cười, "Nghe nói các bạn có nghi lễ chào đón, không thể không để khán giả xem phong tục của làng chứ?"
Dịch Dân gật đầu: "Đúng vậy, haha, nên xem, nên xem."
Trong lúc hai người trò chuyện, Miên Miên ngồi trên ghế nhỏ, đang ăn cơm.
Cô bé thực sự đói, ở đây không có ghế trẻ em, phải nhờ Tô Thần Phi gắp đồ ăn.
Cô bé chỉ vào món nào, Tô Thần Phi liền gắp món đó.
Sau khi Tô Thần Phi gắp, Trữ Kỳ và Lưu Huệ mới động đũa, chỉ ăn những món Miên Miên đã chọn.
Từ Vy Vy vốn đang chiều khẩu vị con trai, chỉ gắp những món cậu bé thích. Thấy cách gắp đồ ăn của Trữ Kỳ và Lưu Huệ kỳ lạ, cô liền nhìn Lưu Huệ một lúc.
Nhìn rồi, Từ Vy Vy chợt nhớ lời con trai nói khi được vệ sĩ đưa về phòng: "Mẹ ơi, quả lựu ở đây to lắm, lại đỏ nữa, nhưng Miên Miên bảo không được ăn, nên con đưa cho Miên Miên rồi."
Lúc đó, Từ Vy Vy nghĩ có lẽ Miên Miên thích ăn lựu hơn nên lấy của con trai, cũng không để ý lắm.
Giờ thấy Lưu Huệ, Trữ Kỳ và Tô Thần Phi chỉ ăn những món Miên Miên chọn, cô cũng hiểu ra, chỉ gắp những món Miên Miên muốn ăn.
Đạo diễn Hồ là người tinh ý, quan sát khắp nơi. Ông nhận thấy cách gắp đồ ăn kỳ lạ của khách mời, cũng chỉ ăn những món đó.
Dịch Dân thấy vậy, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, nụ cười trên môi càng chân thật hơn.
Ăn đi, ăn đi, ăn xong hắn mới yên tâm.
Bữa tối kết thúc, Dịch Dân lại mời khách mời sang ngồi ở khu vực khác.
Ở đó có một sân khấu trải vải đỏ.
Những người đàn ông nông dân mặc áo ba lỗ trắng, quần đen dài xắn gấu, nhảy lên sân khấu.
Phiêu Vũ Miên Miên
Trời đã tối, ánh đèn điện và lửa trại hòa vào nhau, tiếng trống và sáo vang lên.
Âm thanh nhạc cụ khiến buổi lễ chào đốn trở nên sôi động, các cậu bé vui vẻ chạy quanh sân khấu, còn các bé gái thì cùng mẹ dọn dẹp bàn ghế.
Trên sân khấu đỏ, những người đàn ông giơ tay theo nhịp trống, từ từ uốn lượn cơ thể, như đang bắt chước một loài động vật nào đó.
[Ha ha, ngôi làng này có nhiều thứ hay ho đấy, còn có cả tài năng nghệ thuật nữa.]
[Ôi, tự nhiên nhớ về quê ăn Tết, nhà mình cũng là phụ nữ dọn bàn, đàn ông ngồi chơi bài. (Không có ý gây xung đột giới tính, chỉ là cảm thán.)]
[Mấy ông đang nhảy điệu gì vậy? Dân làng này là dân tộc thiểu số à? Điệu nhảy khá thú vị.]
[Ồ, mình thấy giống rắn, có phải đang bắt chước rắn không?]
"Xè xè xè~ xè xè xè~" Theo lời bình luận của khán giả, những người đàn ông trên sân khấu thực sự phát ra tiếng rắn từ miệng.
Họ khép chặt ngón tay, không chỉ dùng động tác cơ thể để bắt chước rắn, mà còn quấn vào nhau, uốn lượn như rắn.
Dù là đàn ông, nhưng điệu nhảy đòi hỏi sự mềm dẻo này lại tạo nên sự hòa hợp kỳ lạ.
Tô Thần Phi sợ rắn, nổi hết da gà, không nhịn được ôm lấy cô nội để tìm sự an ủi.