"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 174: Đúng là một Long Quốc thần kỳ!
Cập nhật lúc: 2025-07-03 07:03:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thần Cẩn thẳng thừng tuyên bố đuổi khách khiến Lục Dậu biến sắc.
Hắn ta nghĩ thầm: Tô Thần Cẩn này thật sự giỏi ra oai phô trương! Ta hạ mình thấp như vậy, hắn lại dám giẫm lên mặt ta mà nói chuyện? Nhà ai lại có đạo lý thẳng thừng đuổi đối tác hợp tác như thế này?
Đang suy nghĩ, Tô Triều Vũ và Tô Triều Dương đồng thanh lên tiếng: "Bác lớn, chúng cháu không muốn đi chơi với cậu."
Lại bị hai đứa cháu ruột chối từ, sắc mặt Lục Dậu biến đổi liên tục. Hắn liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ đi theo - đã đến lúc ra tay.
Không thể để mình ta mất mặt một mình được! Hôm nay Tô Thần Cẩn cũng phải nếm mùi nhục nhã!
Từ nãy đến giờ, tay hắn vẫn giấu trong túi áo, nắm chặt con rối gỗ. Nhân cơ hội này, hắn đẩy mạnh cây kim đ.â.m sâu vào đầu con rối.
Điểm đáng sợ của thuật Yểm Tượng chính là bất cứ hành động nào tác động lên con rối, đều sẽ phản ánh y hệt lên nạn nhân. Lục Dậu dùng con rối tấn công Tô Thần Cẩn, mục đích ban đầu chỉ là làm hắn rối loạn tinh thần, sau đó thừa cơ dùng thủ đoạn khác mê hoặc, để trục lợi từ vụ làm ăn sắp tới. Nhưng giờ đây, chỉ cần khiến Tô Thần Cẩn mất kiểm soát cũng đủ rồi!
Lục Dậu đứng im chờ đợi, mong Tô Thần Cẩn ôm đầu kêu đau.
Nhưng trái với dự đoán, Tô Thần Cẩn vẫn bình thản như không.
Miên Miên đang ngồi trong lòng Tô Thần Cẩn, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, cuối cùng cũng hiểu tại sao đại cháu trai nói có kế hoạch rồi.
Trên người đại cháu trai đeo bùa hộ mệnh của cô bé, dưới sự bảo vệ của bùa chú, thuật Yểm Tượng không thể phát huy tác dụng.
Trước đó, Tô Thần Cẩn đã tặng bùa hộ mệnh cho hai chắt trai, có lẽ cô bé chưa kịp bổ sung. Vậy bây giờ đại cháu trai đang dùng bùa của ai đây?
Vừa nghĩ ngợi, Miên Miên vừa ngoái đầu nhìn lại.
Thực ra từ nãy cô bé đã phát hiện, bên cạnh bàn làm việc của Tô Thần Cẩn có một bức tường, phía sau tường còn có một người phụ nữ đang ngồi.
Người phụ nữ đó đang lén lút quan sát cô bé, ánh mắt khá kỳ lạ.
Hiện tại không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt, Miên Miên bỏ qua vấn đề này, quay lại tập trung theo dõi lũ xấu xa.
Phiêu Vũ Miên Miên
Thuật Yểm Tượng đã thi triển, nhưng Tô Thần Cẩn vẫn bình chân như vại, biểu hiện của Lục Dậu và tên thực hiện thuật pháp đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Lục Dậu nguyền rủa trong lòng: Cái gọi là Tân Thần Giáo này, phái người đến mà chẳng có tác dụng gì!
Còn tên kia thì hoang mang: Rõ ràng thuật pháp đã thành công, xác nhận trúng đích vào Tô Thần Cẩn, tại sao hắn ta không hề hấn gì? Chẳng lẽ do đứa nhỏ Tô Miên Miên mà môn phái gần đây xôn xao đã làm gì đó?
Nhưng không thể nào, đứa nhỏ này toàn thân không có chút khí tức đặc biệt nào, chỉ được bế trên tay chẳng làm gì, làm sao có thể ngăn cản thuật Yểm Tượng của ta?
"Vì sao vẫn chưa đi?" Tô Thần Cẩn thấy hai người đứng im, lại lần nữa tuyên bố đuổi khách, "Kim Thái, mời họ đi uống trà."
Kim Thái tiếp nhận mệnh lệnh, mỉm cười mời Lục Dậu: "Lục tổng, ngại quá, Tô tổng còn bận việc, tôi sẽ đưa ngài xuống quán cà phê dưới lầu nghỉ ngơi chút nhé?"
Trụ sở công ty thiết kế quán cà phê để nhân viên thư giãn, ngoài ra còn có phòng gym, phòng chơi game... giúp nhân viên giải trí trong giờ nghỉ.
Kim Thái đã nói đến mức này, Lục Dậu đành tiu nghỉu tạm rời đi.
Miên Miên thấy bọn xấu chuẩn bị rời khỏi, liền chớp mắt ra hiệu với Lục Lục, muốn Lục Lục đi theo xem bọn chúng còn định làm gì.
Lục Lục lập tức hiểu ý.
Đồng thời cũng cảm thấy, đứa nhỏ này quả nhiên có chút năng lực quan sát, thậm chí nhận ra hắn có thể đi theo mà không bị phát hiện.
Chắc chắn đứa nhỏ cũng biết, Hồng Mai trốn tránh là vì gặp phải kẻ muốn bắt nàng ta?
Lục Lục suy nghĩ một chút, đã bay theo sau bọn họ, cùng rời khỏi văn phòng.
Hai bé song sinh vốn lo lắng sẽ bị bác lớn bắt đi cùng cậu, giờ thấy chỉ có cậu rời đi, vui mừng khôn xiết, còn đập tay ăn mừng.
Sau đó, hai đứa bé lặng lẽ đến bên Tô Thần Cẩn: "Bác lớn, chúng cháu có thể tham quan văn phòng của bác không ạ?"
Tô Thần Cẩn trả lời ngắn gọn: "Đi."
Hắn thậm chí không nhìn hai đứa cháu, đứng dậy đặt Miên Miên lên ghế làm việc của mình: "Tiểu cô nội đợi cháu một chút, cháu đi lấy ghế cho ngài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-174-dung-la-mot-long-quoc-than-ky.html.]
Kim Thái vội nói: "Tô tổng, để tôi đi lấy, ngài không phải đang trong cuộc họp sao?"
Tô Thần Cẩn liếc nhìn Kim Thái: "Đang họp, nhưng tôi cũng có thể tạm dừng."
Trời cao đất rộng, làm gì có việc gì quan trọng hơn tiểu cô nội của họ!
Tô Thần Cẩn vào phòng nghỉ trong văn phòng lấy chiếc ghế trẻ em đã chuẩn bị sẵn.
Đó là chiếc ghế công thái học thiết kế đặc biệt cho trẻ em, hình chú thỏ màu hồng trắng, được điều chỉnh phù hợp với thân hình của Miên Miên.
"Tô tổng, tôi có thể ra ngoài chưa ạ?" Cô gái mặc đồ đen trốn trong khu nghỉ ngơi bỗng lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ hiển nhiên, "Cục cử tôi đến bảo vệ ngài, giờ đối phương đã đi rồi, không còn lý do phải giấu diếm nữa chứ?"
Tô Thần Cẩn khóe miệng hơi nhếch, lạnh lùng liếc nhìn cô gái: "Cô vẫn ngồi đây đi, nửa tiếng nữa bọn họ sẽ quay lại, tôi còn phải đàm phán."
Cô gái áo đen nắm chặt tay, sắc mặt khó coi.
Tại sao Tô Thần Cẩn một tổng tài lại đi lấy ghế cho Tô Miên Miên, còn bắt ta ngồi xa như vậy?
Hai bé song sinh vừa chạy đến khu vực này, nhìn thấy người lạ trốn trong văn phòng, liền tò mò hỏi: "Bác lớn, sao bác cũng giấu phụ nữ trong văn phòng? Cô này cũng thuộc dạng 'đặc biệt giỏi' sao?"
Tô Thần Cẩn nhíu mày, lạnh lùng nhìn hai đứa cháu: "Các cháu học câu này ở đâu vậy?"
Giọng điệu y hệt lúc trước, lạnh lùng và đáng sợ.
Hai đứa bé sợ hãi, Tô Triều Vũ nhanh miệng trả lời: "Dạ, ở nhà ngoại, dì ghẻ nói vậy. Dì ghẻ nói cậu giấu phụ nữ trong văn phòng, người đó 'đặc biệt giỏi' cái gì đó."
Tô Thần Cẩn đang xách ghế đi ra, nghe xong khẽ mím môi.
Nhà họ Lục toàn đồ vô dụng. Vợ Lục Dậu dám nói những lời này trước mặt trẻ con, không trách dạy ra một thằng công tử bột.
Hắn dừng bước trước mặt hai đứa cháu, giọng dịu xuống: "Lúc nãy các cháu không muốn đi theo cậu, hẳn cũng biết cậu các cháu không phải người tốt. Giờ bác nói thêm một lần nữa, lời của kẻ xấu không được học theo, hiểu chưa?"
Tô Triều Vũ và Tô Triều Dương vội vàng gật đầu.
Tô Triều Vũ suy nghĩ một chút, đổi cách hỏi: "Bác lớn, cô này là ai vậy? Sao lại ở văn phòng của bác?"
Tô Thần Cẩn gật đầu tỏ ý khen ngợi, trả lời: "Cô này đến để bắt kẻ xấu, chúng ta không cần quan tâm."
Nói xong, hắn xách ghế đi đến bàn làm việc.
Ở đó, Miên Miên đang nghịch tấm lưới dưới ghế, ngửa đầu nhìn lên bàn làm việc của Tô Thần Cẩn.
Cô bé quá nhỏ, ngồi trên chiếc ghế phù hợp với chiều cao của Tô Thần Cẩn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của đại cháu trai và hai chắt trai, chứ không nhìn thấy gì.
Thấy Tô Thần Cẩn mang ghế đến, Miên Miên vội vàng nhảy xuống đất.
Tô Thần Cẩn còn lo cô bé ngã, nhưng thấy Miên Miên tiếp đất nhẹ nhàng mới nhớ ra tiểu cô nội còn là cao thủ võ thuật.
Hắn đặt ghế cạnh mình, bế Miên Miên lên ngồi, chỉ cho cô bé cách điều chỉnh độ cao và các chức năng khác của ghế.
Sau khi hướng dẫn xong, Tô Thần Cẩn xin lỗi: "Tiểu cô nội đợi cháu một lát, kết thúc cuộc họp cháu sẽ nói chuyện với ngài."
Tiểu cô nội tìm đến, chắc chắn có việc quan trọng.
Tô Thần Cẩn định kết thúc cuộc họp sớm, ngẩng đầu lên mới phát hiện mình chưa tắt camera.
Trên màn hình máy tính, người đang họp trực tuyến với Tô Thần Cẩn là một người đàn ông Mỹ tóc vàng mắt xanh.
Người đàn ông Mỹ nhìn Tô Thần Cẩn, hứng thú hỏi bằng tiếng Anh: "Oh, Chenjin, is she your child? (Ôi, Thần Cẩn, cô bé là con gái cậu sao?)"
Tô Thần Cẩn lắc đầu: "No, she's my grandaunt. (Không, cô ấy là cô nội của tôi.)"
Người đàn ông Mỹ sửng sốt.
Một cô nội nhỏ tuổi như vậy? Đúng là một Long Quốc thần kỳ!