"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 173: Không cần ông bà ngoại, chỉ cần Thái Cô Nãi Nãi
Cập nhật lúc: 2025-07-03 07:03:56
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kim Thái vừa dứt lời, thấy Miên Miên gật đầu, mới bước dài ra khỏi góc tường, chào hỏi người đang đứng trước cửa phòng làm việc của Tô Thần Cẩn.
"Ai chà, không phải Tiểu Lục Tổng sao? Hôm nay ngài hẹn gặp Tô Tổng lúc 9 giờ 30, sao giờ mới 9 giờ đã tới rồi? Tới rồi lại không vào, đứng ngoài cửa làm gì thế?"
Lục Dậu - người lúc nãy ở cửa thang máy còn tỏ vẻ khinh thường Miên Miên, thấy trợ lý tới, lập tức nở nụ cười, ánh mắt đầy vẻ nịnh nọt: "Kim trợ lý, chào anh! Tôi chỉ nghĩ đến sớm quá, sợ làm phiền Tô Tổng làm việc, nên định đợi thêm chút nữa. Vừa nãy vào không thấy anh, giờ gặp đúng lúc quá."
"Thì ra là vậy! Tôi cũng có chút việc vướng bận. Ngài đợi chút, để tôi xem Tô Tổng đã kết thúc cuộc họp video lúc 8 giờ 30 chưa."
Kim Thái vừa nói vừa gõ cửa phòng. Nghe tiếng "Vào đi" từ bên trong, anh mới đẩy cửa bước vào.
Miên Miên tự nhiên dẫn mọi người theo sau Kim Thái, chẳng thèm liếc mắt nhìn Lục Dậu.
Tô Triều Dương vốn định chào hỏi cậu mình, tay vừa giơ lên đã bị Tô Triều Vũ kéo lại, theo Thái Cô Nãi Nãi nhanh chóng vào phòng. Vệ sĩ cũng đi theo, rồi khéo léo đóng cửa lại.
Bên ngoài, sắc mặt Lục Dậu đột nhiên biến đổi.
Hắn đương nhiên nhớ chuyện lúc nãy ở cửa thang máy, âm thầm chửi mình vì quá tập trung vào việc hôm nay mà quên mất, đứa trẻ xuất hiện ở trụ sở Tô gia, ngoài Tiểu Cô Nãi Nãi Tô Miên Miên, không còn ai khác.
Không nhận ra Miên Miên đã đành, hai cậu bé đeo kính râm kia, hắn cũng chỉ liếc qua, chẳng thèm nhìn kỹ!
Chủ yếu là hắn biết hai đứa cháu bị dị ứng với động vật, lại thêm mấy đứa trẻ khác đi theo nữa, nên mới... Không đúng, Tô Triều Vũ và Tô Triều Dương không phải bị dị ứng lông động vật sao? Sao một đứa ôm gà, một đứa ôm chó?
Hiện giờ Lục gia và Tô gia chưa đến mức xé mặt, vẫn cần dựa vào hai đứa cháu này để duy trì liên lạc.
Lục Dậu mắt léo nhéo, đặt tay lên cửa, đẩy vào vừa đi vừa nói: "Ôi, cậu mù quá rồi! Triều Dương, Triều Vũ, lúc nãy ở cửa thang máy cậu không nhận ra các cháu, lỗi của cậu."
Vào phòng, Lục Dậu thẳng hướng đến hai đứa cháu song sinh.
Lúc này Miên Miên còn chưa kịp đến chỗ Tô Thần Cẩn, thấy Lục Dậu vài bước đã tới trước mặt hai đứa chắt, ôm chầm lấy chúng, ánh mắt tiểu bối tò tò đầy khinh bỉ.
Lúc nãy không nhận ra, còn bảo trẻ con không nên vào, giờ sao lại nhận ra rồi?
Tên xấu xa này, sao có vẻ ngốc nghếch thế.
Nghe thấy động tĩnh, Tô Thần Cẩn đang họp video liếc nhìn về phía cửa phòng.
Ánh mắt hạ xuống dừng ở Miên Miên, khóe miệng hắn cong lên, lập tức đứng dậy: "Tiểu Cô Nãi Nãi, sao ngài lại tới đây?"
Cách xưng hô tuy cung kính, nhưng ai cũng nghe thấy sự cưng chiều và dịu dàng trong giọng nói.
Cùng lúc, Lục Dậu cũng đang nói: "Nói cho cậu biết, các cháu có chỗ nào ngứa không? Cậu gọi xe cấp cứu cho nhé? Trời ơi, trước đây các cháu vì bệnh này đã vào viện mấy lần rồi, sao không nghe lời cứ ôm mấy con vật này làm gì?"
Lục Dậu nói dài dòng văn tự nghe đầy vẻ quan tâm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Tô Triều Vũ nắm tay em, lùi lại hai bước.
Phiêu Vũ Miên Miên
Cậu không muốn nói chuyện với người cậu không nhận ra mình, nhưng em trai lại không hiểu ý, nhíu mày đầy ấm ức: "Bạch Bạch không phải là thú vật! Cậu ơi, Bạch Bạch là bạn tốt của chúng cháu, nó ngoan lắm!"
Nói xong, còn giơ Bạch Bạch lên, đưa về phía Lục Dậu.
Bạch Bạch thè lưỡi ra vẻ dễ thương với Lục Dậu, nhưng hắn lại nhíu mày chặt hơn: "Các cháu thực sự không sao chứ? Không bị dị ứng à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-173-khong-can-ong-ba-ngoai-chi-can-thai-co-nai-nai.html.]
Tô Triều Dương: "Là Thái Cô Nãi Nãi đã cho chúng cháu..."
Chưa nói hết câu, cậu đã bị Tô Triều Vũ kéo mạnh ra sau.
"Cậu, lúc nãy cậu không nhận ra chúng cháu." Tô Triều Vũ chỉ nói một câu, rồi mở to đôi mắt nhìn Lục Dậu.
Tục ngữ có câu "Cháu giống cậu", cũng có nghĩa là con trai giống mẹ.
Lục Dậu nhìn vào đôi mắt giống hệt em gái mình của Tô Triều Vũ, thấy trong đó sự cứng đầu y hệt em gái năm xưa, trong lòng dâng lên sự ghét bỏ.
Con em gái đó của hắn, lúc kiên quyết ly hôn với Tô gia nhị thiếu gia, cũng nhìn hắn như vậy!
"Lúc nãy các cháu không đeo kính râm sao? Còn cúi đầu vuốt ve mấy con vật nhỏ. Cậu nhớ các cháu bị dị ứng với động vật, nên không nghĩ tới. Hơn nữa, lâu rồi không gặp, các cháu đã trưởng thành thành đàn ông rồi, cậu nhất thời không nhận ra. Tha lỗi cho cậu nhé?"
Tô Triều Dương nghe Lục Dậu nói có vẻ chân thành, lập tức đáp: "Cậu ơi, không sao đâu, chúng cháu cao lên nhiều rồi."
Một câu khiến Tô Triều Vũ tức giận, trực tiếp giật Bạch Bạch từ tay em trai, một tay ôm thêm Đại Hoàng và Tiểu Hoàng, đi đến chỗ Tô Thần Cẩn.
Lục Dậu trong lòng nghĩ: Hỏng rồi, thằng cháu lớn vốn dĩ đã khôn hơn thằng nhỏ, lần này làm phật ý nó, chắc khó dỗ lắm!
Nhưng cũng không sao, miễn là thằng nhỏ vẫn muốn nói chuyện với hắn là được.
"Cậu ơi, cậu biết mẹ cháu khi nào về không?" Tô Triều Dương không có Bạch Bạch cũng không buồn, trong đầu nhỏ bé chỉ toàn nghĩ về mẹ.
Thấy cậu, cậu lại nhớ đến mẹ, vẫn muốn gặp mẹ.
Lục Dậu cười: "Sắp rồi, sắp rồi! Mẹ cháu chỉ đi biểu diễn nước ngoài, sắp về thôi. Tối nay có muốn về nhà cậu chơi không? Ông bà ngoại chắc cũng nhớ các cháu lắm."
Tô Triều Dương nghe Lục Dậu nhắc đến ông bà ngoại, sắc mặt lập tức thay đổi, chạy bộ đến chỗ anh trai, miệng la to: "Không cần ông bà ngoại, chỉ cần Thái Cô Nãi Nãi!"
Lục Dậu mặt cứng đờ.
Hai thằng nhóc này, dám làm hắn mất mặt!
Nhưng cũng không sao, dù sao hôm nay hắn đến đây cũng không phải để đùa giỡn với hai thằng nhóc.
"Ha ha ha, Tô Tổng, để anh thấy buồn cười rồi. Lâu rồi không gặp mấy đứa cháu, chúng nó và tôi lại trở nên xa lạ như vậy."
Lục Dậu đứng dậy quay người, định làm thân với Tô Thần Cẩn.
Tô Thần Cẩn đang bế Tiểu Cô Nãi Nãi, nghe cô bé nói chuyện, nghe vậy liếc nhìn Lục Dậu. Ánh mắt ấy, lạnh như gió tuyết tháng Chạp.
Nếu Lục Dậu không đến, cùng hai đứa cháu này không tới, hôm nay hắn có lẽ đã được ở cùng Tiểu Cô Nãi Nãi cả ngày trong công ty rồi!
Nếu đó là ý của bố mẹ, vậy hắn chơi cùng Tiểu Cô Nãi Nãi, cũng không có anh em nào phản đối.
Tiếc thay, tiếc là Lục Dậu hôm nay có hẹn.
Nhưng cũng không sao, đúng lúc thuận theo lời Lục Dậu mà nói.
"Vậy thì tốt, anh đưa chúng nó đi chơi, làm quen lại đi." Tô Thần Cẩn vừa nói vừa bế Miên Miên quay về bàn làm việc, "Tôi còn chút việc phải xử lý, chuyện của anh, 9 giờ 30 nói sau."