Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 154: Cô Tổ Tôi Là Thần Của Tôi!

Cập nhật lúc: 2025-07-03 06:56:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Triều Vũ ngơ ngác: "Hả? Mũ dưa hấu gì cơ?"

Tô Triều Dương nghe rõ hơn, liền thay mặt Miên Miên trả lời: "Anh, Cô Tổ đang nói về mũ dưa hấu, hình như Cô Tổ muốn mũ dưa hấu? Chúng ta mua giúp Cô Tổ nhé?"

Em trai nói có lý, nhưng Tô Triều Vũ cảm thấy không phải vậy.

Cậu nhìn kỹ kiểu tóc của em trai một lúc, rồi sờ lên mái tóc gọn gàng của mình: "Hình như Cô Tổ đang nói về tóc của chúng ta, tóc chúng ta giống mũ dưa hấu sao?"

Tô Triều Dương ngạc nhiên: "Giống sao?"

Kiểu tóc này là trước khi rời khỏi trang viên nhà họ Tô, ngũ thúc Tô Thần Viêm dẫn hai đứa đi cắt, đã mấy tháng rồi mà vẫn rất gọn gàng.

"Các cháu làm gì mà bám lấy Cô Tổ thế? Cô Tổ chưa ăn trưa, đừng làm phiền Cô ấy."

Tô phu nhân đưa bình sữa do người giúp việc pha cho Miên Miên. Bếp vẫn đang chuẩn bị đồ ăn tươi cho cô bé, vì không biết Miên Miên sẽ dậy lúc nào, đồ nóng không tốt nên nhà bếp luôn sẵn sàng.

Miên Miên ngửi thấy mùi thơm của sữa, cơn thèm khiến đầu óc cô bé hoạt động liền, đưa tay đón lấy bình sữa nhỏ, cho vào miệng.

Ngọt lịm, siêu ngon!

Đã lâu lắm rồi không được uống!

Vừa uống, Miên Miên vừa nhìn hai đứa chắt đi rửa tay, rồi nhả núm v.ú ra, hỏi Tô phu nhân: "Cháu dâu, bọn chúng cũng là trẻ con, không cho chúng uống sữa sao?"

Tô phu nhân: "Hai đứa nhỏ uống từ sáng rồi, dùng cốc uống, trưa cũng đã ăn cơm, no căng bụng rồi."

Miên Miên mới yên tâm.

Sữa trong bình chỉ có nửa, là vì nghĩ Miên Miên ngủ quên bỏ bữa nên cho cô bé lót dạ trước. Lát nữa cơm trưa làm xong, vẫn phải ăn thêm.

Miên Miên phồng má hút vài ngụm lớn, bình sữa lập tức cạn sạch.

Người giúp việc đứng bên cạnh đưa tay đón lấy bình sữa mang đi rửa, Miên Miên ngượng ngùng nói cảm ơn, nhớ lại chuyện hôm qua, rồi nghĩ đến hôm nay phải làm livestream.

"Gâu gâu gâu." Lúc này, Bạch Bạch đột nhiên chạy vào.

Phía sau là Đại Hoàng và Tiểu Hoàng, hai chú gà con lắc lư theo, ba con vật cùng dừng lại bên chân Miên Miên, líu lo kể chuyện sáng nay.

Đúng lúc Tô Triều Vũ và Tô Triều Dương rửa tay xong bước ra, nhìn thấy ba con vật, liền bịt mũi lùi lại.

Hai đứa không thể tiếp xúc với lông động vật, nên sáng sớm người giúp việc đã nhắc chúng rằng Cô Tổ có bạn chó và bạn gà, đề nghị chúng vì sức khỏe tránh tiếp xúc.

Hôm qua hai đứa trẻ còn tâm sự, cũng không để ý nhà có thêm động vật. Từ lời người giúp việc biết chuyện này, chúng đã từ xa ngắm Bạch Bạch, Đại Hoàng và Tiểu Hoàng.

Dù rất muốn sờ, nhưng hai đứa vẫn nhịn được.

Trước đây chúng từng lén sờ động vật, sau đó phát bệnh nặng phải uống thuốc, đưa vào viện, rất thảm.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhìn Miên Miên ngồi xổm vuốt ve chó và gà, cặp song sinh tràn đầy ghen tị. Chúng cũng muốn chơi với động vật lắm, nhất là nuôi chó! Nếu có thể bình thường vuốt ve thì tốt biết bao!

Nhìn một lúc, Tô Triều Dương vẫn không nhịn được hỏi: "Cô Tổ, lông nó có mềm không ạ?"

Miên Miên nghe câu hỏi, quay đầu nhìn.

Phát hiện hai đứa chắt đứng rất xa, thấy lạ: "Sao các cháu đứng xa thế? Lông Bạch Bạch rất mềm đó, lại đây sờ thử không?"

Bạch Bạch không muốn bị trẻ con khác sờ, hắn là vua sói mà! Lập tức ngẩng cổ gâu gâu phản đối, còn lén nhe răng với hai đứa trẻ.

Miên Miên thấy vậy, liền bịt miệng Bạch Bạch: "Không được dọa chắt của ta, chúng là hậu bối của ta đó."

"Cô Tổ, không sao đâu." Tô Triều Vũ nói, "Chúng cháu, chúng cháu bị dị ứng lông động vật, không thể sờ được."

"Ừm, không thể sờ." Tô Triều Dương lặp lại đuôi câu của Tô Triều Vũ.

"Dị ứng?" Miên Miên nghiêng đầu, "Dị ứng là gì?"

Cô bé chưa nghe qua từ này.

Hai đứa trẻ liền giải thích cho Miên Miên, nói rằng chúng chỉ cần chạm vào lông động vật là người nổi đốm đỏ, rất ngứa.

Miên Miên nghe xong triệu chứng, cố nhớ lại: "Trên người nổi đốm đỏ, lại còn ngứa ngáy, nhớ ra rồi, cái này gọi là... là... phong chẩn! Tà khí xâm nhập cơ thể, cũng có thể gọi là chứng ngứa gì đó, nhiều tên lắm."

"Cái này có thể chữa, Cô Tổ có thể chữa cho các cháu đó, lại đây, Cô Tổ bắt mạch cho."

Nói xong, Miên Miên bảo Bạch Bạch và Đại Hoàng Tiểu Hoàng chạy ra xa, tự mình chạy vào nhà tắm rửa tay sạch sẽ, còn dùng bùa đảm bảo trên người không dính lông Bạch Bạch, mới lại gần hai đứa chắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-154-co-to-toi-la-than-cua-toi.html.]

Bắt mạch xong, cô bé lấy thuốc từ túi nhỏ ra: "Đây là thuốc đó, các cháu còn nhỏ, ngày hai lần sáng tối là được, hơi đắng, nhưng thuốc đắng giã tật, phải uống hết nhé."

"Thật sự có thể khỏi sao?"

Tô Triều Vũ ngửi mùi thuốc, biết ngay là đắng.

Tô Triều Dương cũng vậy, nhăn mặt, không muốn uống.

Chúng còn nhớ trước đây đi khám bác sĩ, vì dị ứng quá khó chịu, đã hỏi thẳng bác sĩ có khỏi không. Câu trả lời nhận được là không, bảo chúng phải chú ý, không lại gần động vật.

Tam thúc là bác sĩ bệnh viện Bắc Thành, dù không phải chuyên khoa da liễu, nhưng cũng nói với chúng bệnh này chỉ có thể tránh động vật, không thể khỏi hẳn.

Hai đứa chắt đều nghi ngờ, Miên Miên vội vỗ ngực: "Đương nhiên là chữa được, với lại Cô Tổ còn có cách để các cháu sờ Bạch Bạch ngay bây giờ nữa."

Tô Triều Vũ và Tô Triều Dương mắt sáng rực: "Cách gì ạ?"

Miên Miên lấy từ túi nhỏ ra bùa Kim Cang Bất Hoại, đặt lên người hai đứa chắt: "Cái này, dán vào, cơ thể các cháu sẽ được bảo vệ, không có lông Bạch Bạch dính vào người."

Cô bé gọi Bạch Bạch lại, bảo hai đứa chắt sờ.

Tô Triều Vũ và Tô Triều Dương vẫn hơi sợ, liếc nhìn Tô phu nhân.

Tô phu nhân vô điều kiện tin tưởng Miên Miên, dịu dàng gật đầu với hai đứa cháu.

Được cho phép, Tô Triều Vũ và Tô Triều Dương đưa tay ra với Bạch Bạch.

Bạch Bạch uốn éo thân hình mũm mĩm tránh đi, gâu gâu với Miên Miên, hôn, phải hôn, không hôn không chịu!

Miên Miên nghe yêu cầu này, để hai đứa chắt thích Cô Tổ hơn, liền hôn Bạch Bạch mấy cái: "Ngươi phải chơi với chắt của ta thật vui, phải ngoan ngoãn đó."

Vì được hôn hơn mười cái, Bạch Bạch vui phát điên, cái đuôi sói trắng vẫy thành vệt.

"Gâu gâu gâu!" Chơi, nhất định để chúng chơi thỏa thích!

Hứa với Miên Miên xong, Bạch Bạch cọ cọ vào cặp song sinh, rồi phóng ra ngoài.

Cặp song sinh ban đầu không đuổi theo, chỉ nhìn tay mình chằm chằm. Bình thường chúng chạm vào động vật, một phút sau sẽ nổi đốm.

Hai đứa nhỏ đợi mãi, đồng hồ đeo tay mới nhảy qua ba phút, người vẫn không ngứa.

"Yahooo! Cô Tổ là thần của cháu!"

"Cô Tổ cũng là thần của cháu! Yyds!"

Hai đứa nhỏ vui phát cuồng, đuổi theo Bạch Bạch chạy ra ngoài.

Tô phu nhân cũng không ngăn.

Bạch Bạch là bạn yêu của Miên Miên bà cũng biết, hai đứa cháu tuy nghịch ngợm, nhưng không phải loại như Phó Khả Kỳ g.i.ế.c hại động vật, không sao cả.

"Chíp chíp chíp!" Đại Hoàng Tiểu Hoàng dưới đất phản đối.

Miên Miên bế hai con vật lên hôn hít, rồi thả chúng xuống đất chơi.

Cô bé nhìn thấy cơm!

Hai bữa không ăn, đói quá rồi!

Miên Miên ăn ngấu nghiến, Tô Thần Châu đi tới.

Vì được cùng Miên Miên là việc cậu mong đợi, nên giọng nói bớt lười biếng, tràn đầy tinh thần.

"Cô Tổ, thiết bị livestream đã chuẩn bị xong, Cô định livestream ở đâu? Trong thư phòng hay ngoài vườn?" "Ở đâu nhỉ?" Miên Miên suy nghĩ.

Thật ra làm việc gì ở đâu cũng có phong thủy, chọn đúng chỗ có thể khiến việc thuận lợi hơn. Cô bé bấm quẻ một lát, cuối cùng quyết định vẫn là thư phòng nhà họ Tô.

"Ở thư phòng đó, thư phòng Cô Tổ vẽ bùa."

Nhận được câu trả lời, Tô Thần Châu lập tức bảo người giúp việc chuyển thiết bị tới, còn mình thì đứng cạnh bàn ăn, sốt sắng đợi bế cục cưng.

Tô phu nhân nhìn liền biết Tô Thần Châu đang tính gì, bất lực nói: "Cháu gấp gì thế? Mỹ nữ lên hình, phải trang điểm chút chứ."

Livestream bói toán thôi, không cần đi lại nhiều, Tô phu nhân đã lên kế hoạch mặc váy đẹp cho Cô Tổ rồi.

Hôm nay sẽ là phong cách công chúa cổ tích!

Loading...