"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 137: Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng
Cập nhật lúc: 2025-07-03 06:55:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quỷ nữ áo đỏ Mai Hoa nhìn Tô Thần Dực cười đau khổ, liền dùng tay nâng cằm hắn lên: "Cục cưng của ta, không được phép làm mặt buồn thế này, ta sẽ xót lắm đấy."
Tô Thần Dực cảm thấy mình đã không thể chạy thoát, nên cái tính ngang bướng vốn bị kìm nén bấy lâu nay bỗng trỗi dậy. Hắn bắt chước hành động nổi loạn nhất mà Tô Thần Phi từng làm trong thời kỳ phản nghịch, nhếch miệng với Mai Hoa: "Hê, phụt!"
Một bãi nước bọt b.ắ.n thẳng vào mặt Mai Hoa, chảy dọc theo hàng mi dài của nàng. Mai Hoa sững sờ, không ngờ người đàn ông tuấn tú vốn ôn hòa lễ độ, miệng lúc nào cũng đạo đức tam cương ngũ thường này lại có thể làm chuyện quá đà như vậy.
Miên Miên cũng đứng hình, tay siết chặt lông của Bạch Bạch. Sao nhị điệt tôn của cô bỗng nhiên trở nên bẩn thỉu thế, lại còn nhổ nước bọt hôi hám lên mặt người khác? Lẽ ra hắn nên đ.ấ.m một quyền chứ?
Đúng lúc Miên Miên nghĩ vậy, một quyền thật sự đã vung ra, nhưng không phải từ Tô Thần Dực mà là từ quỷ nữ áo đỏ. Quỷ nữ một quyền đ.ấ.m thẳng khiến Tô Thần Dực hoa mắt tối sầm.
Tô Thần Dực cũng muốn đánh lại, nhưng tay vừa giơ lên đã bị quỷ nữ nắm chặt, giãy giụa mãi không thoát. Hắn gào lên: "Buông ta ra!"
Quỷ nữ khẽ cười lạnh: "Buông ra? Làm sao có thể? Nếu ngươi không chịu thành thân với ta theo đúng nghi thức, ta đành phải dùng vũ lực vậy!"
Vừa nói, nàng đã túm cổ áo Tô Thần Dực lôi lên. Chiếc áo cổ trang rộng thùng thình khiến thân hình gầy guộc của hắn lộ rõ, đung đưa trong không trung.
"Ngươi... ngươi!" Tô Thần Dực mặt tái mét, nghĩ đến số phận bị quỷ nữ làm nhục không thể tránh khỏi, lại bất giác "phụt" thêm một bãi nước bọt vào mặt nàng.
Quỷ nữ lại bị bôi bẩn, lần này thực sự nổi giận. "Nếu miệng ngươi nhiều nước bọt thế, ta không ngại ngươi cho ta khi hôn, chứ nhổ thẳng vào mặt ta thì quá đáng lắm! Phải dạy ngươi một bài học!"
Nói rồi, nàng giơ tay tát thẳng vào mặt Tô Thần Dực.
Thấy nhị điệt tôn sắp bị đánh, Miên Miên cuống quýt chạy tới cứu, nhưng vừa chạy được hai bước đã bị Bạch Bạch chặn lại. Con sói trắng khổng lồ đứng chắn ngang căn phòng, Miên Miên không thể nào lách qua được. Cô bé sốt ruột vẫy tay ra hiệu, nhưng Bạch Bạch chỉ trợn mắt lên.
Không cho qua là không cho qua! Tô Thần Dực - kẻ ngốc không tin tưởng Miên Miên - đáng bị trừng phạt thêm chút nữa. Dù sao hắn cũng chỉ là linh hồn xuất khỏi thể xác, bị quỷ nữ ép cưới xin chứ có c.h.ế.t đâu, chẳng sao cả!
Bạch Bạch trợn mắt xong lại lăn ra lộn bụng, thè lưỡi nhìn Miên Miên bằng đôi mắt tròn xoe, giả vờ ngây ngô.
Đét!
Tiếng tát vang lên chói tai, phía sau Bạch Bạch, mặt Tô Thần Dực bị văng sang một bên. Đau, thực sự rất đau.
Tô Thần Dực từ nhỏ đến lớn luôn sống theo nguyên tắc của riêng mình, chưa từng làm chuyện gì quá trớn, với người ngoài hay người nhà đều ôn hòa, không bao giờ to tiếng. Đây là lần đầu tiên trong 28 năm sống, hắn bị tát.
Mắt Tô Thần Dực đỏ ngầu, hằn học nhìn quỷ nữ, tự trách sao bình thường không chăm tập luyện, giờ yếu ớt đến mức không thể phản kháng. Nhưng hắn cũng thấy may, ít nhất quỷ nữ chỉ bắt mình, không bắt con trai, nếu không đứa bé nhỏ thế bị đánh sẽ càng khổ sở hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không nên vì thấy Tiểu Cô Nãi Nãi còn nhỏ, lại sống dưới bóng rồng từ bé mà cho rằng những chuyện ma quỷ đều là giả, không tin tưởng cô bé.
Tô Thần Dực lại tự phản tỉnh một lần nữa, nghĩ rằng ở nhà các con sẽ được anh em chăm sóc, ánh mắt trở nên kiên định. "Ngươi g.i.ế.c ta luôn đi, ta tuyệt đối không làm chuyện đó với ngươi!"
Nghe lời cứng rắn của Tô Thần Dực, nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng kiên cường của hắn, quỷ nữ càng tức giận. Nàng muốn một người đàn ông tuấn tú biết nghe lời, khó khăn lắm mới bắt được một người, sao lại khó thuần phục thế? Chiều theo hắn thì hắn không chịu thành thân, tát một cái lại càng sinh ngang bướng!
Nhìn lại khuôn mặt đó. Dù là trạng thái linh hồn, nhưng trong không gian này, linh hồn bị đánh vẫn có phản ứng. Giờ mặt Tô Thần Dực đã đỏ ửng, khóe miệng rỉ máu.
Thôi được rồi.
Quỷ nữ nghĩ. Có lẽ Tô Thần Dực chưa hiểu nàng tốt thế nào, đem vào động phòng rồi, chẳng phải sẽ thành người của nàng sao? Lúc đó muốn làm gì chẳng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-137-mot-khac-xuan-tieu-dang-gia-ngan-vang.html.]
Bên ngoài, nàng đã cố ý bày những bức tranh Tô Thần Dực vẽ trước đó, thêm vào gia đình chuột xấu xa kia, chắc đủ để kéo dài thời gian rồi.
Cứ sướng trước đã!
Nghĩ vậy, quỷ nữ vác Tô Thần Dực lên vai, bước những bước dài về phía phòng sau.
Miên Miên nghe tiếng quỷ nữ đi lại, sốt ruột vô cùng. "Tránh ra, chúng ta phải đi cứu nhị điệt tôn thôi."
Cô bé đặt tay lên đầu Bạch Bạch, truyền đạt suy nghĩ của mình. Nhưng Bạch Bạch chỉ nói: "A ba a ba ba, gâu gâu, không hiểu."
Con sói trắng khổng lồ thậm chí còn chảy dãi.
Miên Miên không hiểu sao Bạch Bạch bỗng trở nên không ngoan thế, rõ ràng là đến cứu người, nó lại ngăn cản! Chậm thêm chút nữa, nhị điệt tôn chắc chắn sẽ bị đánh nhiều hơn.
Cô bé cố nhấc Bạch Bạch lên, nhưng nó quá to lớn, không thể tìm được điểm bám. Muốn vo tròn nó lại thì nó lại khó chịu.
Miên Miên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, phùng má như cá nóc, áp sát vào mắt Bạch Bạch, ôm lấy cái mũi ướt của nó: "Bạch Bạch ngoan, chúng ta thực sự phải đi cứu người rồi, không được nghịch nữa đâu."
Bạch Bạch giờ siêu to khổng lồ, trong mắt nó Miên Miên chỉ là một chấm nhỏ. Đôi mắt tròn đen láy của cô bé chăm chú nhìn nó, khuôn mặt dễ thương đầy vẻ tập trung, đáng yêu quá!
Phiêu Vũ Miên Miên
Muốn ăn mất! Gâu gâu ụt!
Bạch Bạch l.i.ế.m Miên Miên một cái, nghiêng mặt ra hiệu. Miên Miên đành phải trao cho nó một nụ hôn thật lớn.
Bạch Bạch lúc này mới thu nhỏ cơ thể, theo sát Miên Miên, cùng đuổi theo hướng quỷ nữ đi.
Phía sau phòng khách là phòng ngủ.
Quỷ nữ đặt Tô Thần Dực lên giường, cánh cửa đóng chặt, chữ "Hỷ" màu đỏ rực rỡ. Nàng đè lên người Tô Thần Dực, cũng "chụt" một cái.
Tô Thần Dực nhíu mày, co rúm người lại, toàn thân biểu lộ sự chán ghét với quỷ nữ. Quỷ nữ không bận tâm, cười lạnh một tiếng, giơ tay lôi tay Tô Thần Dực ra.
"Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tướng công, chúng ta nghỉ ngơi thôi."
Tô Thần Dực đã rất muốn phản kháng, nhưng tay vẫn bị quỷ nữ kéo mạnh, đặt lên đỉnh đầu. Quỷ nữ biến ra dây hoa hồng quấn lấy hai tay hắn, hào hứng xoa xoa rồi kéo cổ áo hắn ra.
Do thường xuyên vẽ tranh, cơ thể Tô Thần Dực không có cơ bắp như Tô Thần Phi, xương quai xanh lộ rõ. Da hắn trắng, áo mở khiến quỷ nữ mắt sáng rực.
"Không tồi, không tồi, ta chọn tướng công quả không sai!"
Quỷ nữ xoa tay, cúi xuống định "yêu chiều" Tô Thần Dực, thì từ trên đầu lại vang lên giọng hắn: "Hê, phụt."
Quỷ nữ: ...
Cái miệng chỉ biết "hê, phụt" này nên bịt lại, để sau nàng thưởng thức sau!