Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 126: Bụng dạ xấu xa

Cập nhật lúc: 2025-07-03 06:55:07
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, vẻ giả vờ tủi thân ban nãy đã biến thành tủi thân thật sự.

Miên Miên mắt ngân ngấn lệ, đôi chân ngắn củn cỡn đạp loạn xạ: "Bỏ xuống, bỏ xuống, Miên Miên tự đi!"

Phát hiện việc giãy giụa chẳng có tác dụng, cô bé còn dùng nắm đ.ấ.m nhỏ đập vào Chung Quỳ.

Chung Quỳ như không nghe thấy, rẽ ngoặt một cái đã đến nơi ở của Thôi Ngọc.

Thôi Ngọc đang chuẩn bị xét xử một phạm nhân nam, đang xem hồ sơ, nghe thấy động liền ngẩng đầu lên, phát hiện đồng liêu lại mang Tiểu Cô nãi nãi Tô Miên Miên đến bằng cách kẹp dưới nách, lông mày lập tức nhíu lại: "Chung huynh, như vậy không ổn chứ? Mau thả cô bé xuống."

Chung Quỳ nhướng mày: "Có gì không ổn chứ, trẻ con không phải để chơi hay sao?"

Thôi Ngọc: ...

Hắn ta, nói cái gì thế!

Hắn giải cứu Miên Miên khỏi tay Chung Quỳ, xác nhận Miên Miên không bị tổn thương bởi âm khí địa phủ, thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một chiếc khăn tay lau nước mắt cho Miên Miên.

Miên Miên ấm ức, hối hận đến mức ruột gan đều xanh cả.

Biết trước Chung thúc thúc không đáng tin như vậy, cô bé đã nên đánh nhau với Chung thúc thúc trước rồi mới tính, tìm Chung thúc thúc để kể tội làm gì chứ?

Nhưng khi nhìn thấy Thôi Ngọc, nghĩ đến việc mình đến đây để làm chuyện chính, là một Miên Miên mạnh mẽ có công việc, Miên Miên mở khóa hồn, biến những hồn ma kia trở lại hình dáng ban đầu: "Thôi thúc thúc, cháu bắt những ma ma này đến rồi, vô tình bắt nhiều hơn vài con, chắc cũng không sao đâu nhỉ?"

Thôi Ngọc nhìn những hồn ma Miên Miên mang đến, lấy ra sổ sinh tử.

Sổ sinh tử trước mặt những hồn ma, tự động lật giở, hiển thị tên của những hồn ma này. Sự thật đúng như Miên Miên nói, trong số những hồn ma này, ngoài mấy tên đã trốn thoát từ lâu mà hắn yêu cầu, còn có một số nhiệm vụ vốn giao cho quỷ sai bình thường.

"Không sao, những người này đều tội ác chồng chất, giảm thọ cho họ cũng là trách nhiệm của chúng ta."

Thôi Ngọc dùng bút son gạch một nét, những người này coi như hoàn toàn mất cơ hội hoàn dương.

Hắn nhìn Liễu Triết, nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Yêu rắn?"

Miên Miên gật đầu: "Ừm, là yêu rắn, còn có một con lớn hơn xấu xa hơn, bị sét của ông trời đánh thành tro rồi."

Thôi Ngọc nghe Miên Miên nói đến con lớn hơn, suy nghĩ kỹ một chút rồi nói ra một cái tên: "Trương Nhược Nhược?"

Chung Quỳ nghe thấy tên này cũng vỗ đùi, quát lớn: "Tu sĩ Trương Nhược Nhược?! Con yêu rắn có nghiệp chướng nhân quả với nàng, bản phán cũng có ấn tượng. Tên là Liễu Việt? Bản phán còn từng truy bắt hắn một thời gian, sau đó biến mất không một tiếng động, không biết là có chỗ dựa, hay là gặp kỳ ngộ gì."

500 năm trước, dương gian chưa có cấm chế liên quan, nên nếu ở nhân gian xuất hiện yêu quái nào tội ác tày trời, Chung Quỳ còn có thể tranh thủ chút thời gian đi bắt.

Bây giờ không được nữa, bọn họ quỷ thần địa phủ đều không thể tùy tiện ra vào.

"Hắn được Lục Lục bảo vệ." Miên Miên trả lời thắc mắc của Chung Quỳ, "Nên đã hại c.h.ế.t rất nhiều người, giờ đã c.h.ế.t rồi, không sao nữa đâu."

Khi tiểu bảo bối nói chuyện, nhìn thấy bên cạnh có ghế, liền với tay muốn từ từ leo lên.

Ghế ở địa phủ đều được làm theo kích cỡ người lớn, Miên Miên một đứa trẻ, tay ngắn chân ngắn, muốn leo lên bình thường rất khó.

Chung Quỳ nhìn thấy, vuốt râu cười: "Tiểu hài tử này, giả heo ăn thịt hổ chơi khá lắm. Đánh người có thể nhảy cao bảy thước, ngồi ghế lại chậm chạp, là đạo lý gì vậy?"

Miên Miên bị Chung Quỳ nói đỏ mặt, vừa ngồi yên trên ghế, vừa chu môi nói: "Mẹ nói rồi, trước mặt đàn ông đẹp trai phải yếu đuối một chút, xấu xí thì không cần, nhìn chói mắt."

Chung Quỳ bị câu trả lời của Miên Miên chặn họng, suýt nữa giật đứt cả chòm râu của mình.

Cái gì gọi là trước mặt đàn ông đẹp trai phải yếu đuối, lúc nãy trước mặt hắn đâu có yếu đuối, chẳng phải là nói hắn xấu xí sao?

Miên Miên thấy biểu cảm của Chung Quỳ không ổn, vỗ vào chỗ trống trên ghế, giơ tay với Thôi Ngọc: "Thôi thúc thúc bế, Miên Miên nhớ thúc thúc lắm."

Thôi Ngọc mím môi đang cười thầm, thấy Miên Miên đòi bế, đi đến bên ghế, bế Miên Miên lên ngồi xuống, để Miên Miên đứng trên đầu gối mình.

"Đã đến địa phủ, hay là Thôi thúc thúc dẫn cháu đi dạo một chút? Tiện thể cũng xem, ai dám chọc giận Tiểu Cô nãi nãi nhà ta, Thôi thúc thúc giúp cháu trút giận."

Lời này của Thôi Ngọc khiến Miên Miên cười tươi, hôn một cái vào má Thôi Ngọc: "Tốt quá, đi tìm hai tên xấu xa nào."

Nhưng cô bé lại sợ Liễu Triết chạy mất, chỉ vào hắn: "Tên này còn ly gián, muốn Miên Miên đánh nhau với người khác, rồi nhân cơ hội trốn thoát, bụng dạ xấu xa lắm."

Thôi Ngọc cười: "Cháu yên tâm, đã đến địa phủ, không chạy thoát đâu."

Hắn gọi hai âm binh đến, bảo trói chặt bọn ác quỷ và Liễu Triết lại, mang theo những người này cùng đi ra ngoài.

Những kẻ do Thôi phán quan thân chính tay ra lệnh giam giữ, không ai dám lơ là, chuẩn bị đối xử tốt nhất để thẩm vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-126-bung-da-xau-xa.html.]

Mà Thôi Ngọc nói dẫn Miên Miên tham quan, cũng là tham quan thật. Vừa giới thiệu kiến trúc trong địa phủ, vừa tiện thể nói về quy trình xét xử.

"Hai vị phán quan khác hiện đang xét xử một ác quỷ từ 40 năm trước, kẻ này phạm tội ăn thịt người khác."

Miên Miên nghe thấy vẫn đang xét xử chuyện từ 40 năm trước, kinh ngạc hỏi: "Sao chậm thế ạ?"

Thôi Ngọc thở dài: "Chúng ta cũng đau đầu, dù không ngừng tuyển thêm nhân viên mới cho địa phủ, nhưng hiệu quả rất ít."

Chủ yếu hiện tại, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Thập Điện Diêm Vương, muốn thay đổi, còn phải cấp trên đồng ý. Bọn họ cũng đau đầu với cách vận hành chậm chạp hiện tại của địa phủ, cảm thấy quá khó khăn.

Miên Miên thực ra cũng hiểu chút ít ý tứ Thôi Ngọc nói với mình những điều này.

Thôi thúc thúc có lẽ thật sự rất muốn cô bé giải quyết vấn đề của địa phủ, nhưng cô bé thật sự cũng không nghĩ ra được cách nào tốt.

Nghĩ vậy, Miên Miên quyết định lần này trở về, sẽ tìm cháu trai bàn bạc.

Ba thằng ngốc còn hơn một Gia Cát Lượng, cô bé có nhiều cháu trai như vậy, nhiều Gia Cát Lượng lắm, nhất định sẽ nghĩ ra cách nhanh thôi!

Thôi Ngọc thấy Miên Miên đang suy nghĩ, nhân tiện đã hỏi văn quan quỷ bên cạnh, vừa rồi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Chung Quỳ cũng nói thêm vài câu, nên Thôi Ngọc hiếm khi xuất hiện ở tiền điện Diêm La điện.

Phiêu Vũ Miên Miên

Không cần hắn mở miệng, vị tướng quân kia đã chỉ ra hai âm binh đòi lộ phí.

"Hai tên này tư lợi bất chính, ta đã định ra cách xử lý, mời Thôi phán quan xem qua."

Rồi nói về việc cách chức, đưa đi trừng phạt, sau đó gửi đến Phong Đô thành chờ luân hồi. Việc chờ luân hồi này, thật sự là chờ luân hồi.

Hồn ma quá nhiều, tài nguyên chuyển thế có hạn, rất khó khăn.

Thôi Ngọc nhìn Miên Miên: "Còn những kẻ chặn cháu, cũng là vì an toàn của địa phủ, phạt bổng lộc, răn đe nhẹ."

Miên Miên nhìn những âm binh kia vẫn nhăn nhó đau đớn, cười nói: "Đủ rồi đủ rồi, để Miên Miên thu hỏa chân về."

Cô bé giãy giụa muốn xuống đất, nhưng Thôi Ngọc không cho.

Phán quan áo đỏ mặt lạnh lùng, ôm tiểu bảo bối đáng yêu, đi qua những âm binh, xem Miên Miên giúp họ xóa bỏ đau đớn.

Lúc này, tất cả âm binh đều ngoan ngoãn.

Thôi phán quan thân chính ôm đến đứng đầu, phía sau còn có Chung Quỳ Chung phán quan đứng nhìn, tiểu nha đầu này không thể trêu vào.

Miên Miên thu hồi lửa xong, Thôi Ngọc lại như trò chuyện hỏi: "Ngọn lửa của cháu, nhìn giống Tam Muội Chân Hỏa, ghê gớm lắm."

"Hihi." Miên Miên giữa lòng bàn tay nhỏ nhắn bùng lên ngọn lửa, "Là Tam Muội Chân Hỏa."

Nhìn ngọn lửa cháy, cô bé chợt nhớ đến chuyện của Trữ Dịch, hỏi: "Thôi thúc thúc biết Hỏa Linh ở đâu không? Miên Miên có một người bạn tốt, vốn là mệnh cách thiện nhân, nhưng kiếp này bị người khác thay đổi rồi, mệnh thiếu hỏa, cần Hỏa Linh."

Thôi Ngọc ánh mắt lóe lên.

Thiện nhân thập thế không nhiều, địa phủ sao có thể không biết?

Nhưng những chuyện này, bọn họ quỷ thần địa phủ dù không ngủ say, cũng không cần luân hồi, nhưng không thể tùy tiện nói ra tiết lộ thiên cơ, không phải ai cũng là sủng nhi của thiên đạo.

"Chu Tước Thần Quân đã ngủ say từ lâu." Thôi Ngọc giọng tiếc nuối, "Nhưng nghe nói, có một Hỏa Linh được Nhị Lang Thần Quân trân tàng, Tiểu Cô nãi nãi nếu tìm được Nhị Lang Thần Quân, có lẽ sẽ tìm thấy Hỏa Linh."

Miên Miên lập tức truy hỏi: "Vậy Nhị Lang Thần Quân ở đâu ạ? Ông ấy ngủ say rồi, hay là chuyển thế rồi?"

Thôi Ngọc cười lắc đầu: "Thôi mỗ là người địa phủ, làm sao biết chuyện thần tiên trên trời? Tiểu Cô nãi nãi giờ xuống đây đã lâu, nên sớm lên thôi, lần sau muốn đến chơi, nhớ viết thư cho ta trước."

Nói đến đây, Thôi Ngọc buông tay, niệm chú.

Miên Miên hoa mắt chóng mặt, khi tỉnh lại, bên tai đã văng vẳng tiếng nói của đại cháu trai và cháu dâu: "Tiểu cô cô nhà ta rốt cuộc làm sao vậy? Ngủ mất năm ngày rồi."

"Lão Thất nói là xuống dưới chơi, không lẽ phía dưới có ai thấy tiểu cô cô đáng yêu, giữ lại rồi?"

Hai vị lão nhân giọng điệu lo lắng.

"Không có không có!" Miên Miên mắt còn chưa mở, đã lên tiếng an ủi hai vị hậu bối, "Miên Miên về rồi."

Cô bé mở mắt, cười với Tô lão gia và Tô phu nhân.

Hai vị lão nhân vui mừng khôn xiết, vội bảo người hầu gọi các con trai về.

Bảy người con nhà họ Tô, hôm nay có bốn người ở nhà, Lão Tam là bác sĩ, hôm nay có ca mổ, Lão Nhị nói là nhận thêm đơn hàng lớn, đang vẽ tranh, mấy ngày nữa sẽ dẫn hai đứa trẻ về thăm Tiểu Cô nãi nãi.

"Không quay chương trình nữa sao?" Miên Miên thấy mình đang ở phòng nhà họ Tô, tò mò hỏi.

Loading...