Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 120: Cứu Liễu Yên

Cập nhật lúc: 2025-07-03 06:54:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vạn Giai trầm mặc.

Trương Nhược Nhược có yêu Liễu Việt không?

Chắc hẳn là có, nếu không thì cô đã không lén học phép thuật từ Vô Thường, theo chân Liễu Việt suốt nhiều năm như vậy. Chỉ là khi chứng kiến Liễu Việt ngày càng trở nên điên cuồng, cô cảm thấy hổ thẹn khôn nguôi, chỉ muốn uống canh Mạnh Bà, luân hồi chuyển kiếp, không còn nghĩ đến hắn nữa.

"Cô ấy thất vọng về anh, cũng thất vọng về chính mình." Vạn Giai nói với tâm trạng phức tạp, "Khi uống canh Mạnh Bà, cô ấy vẫn còn yêu anh."

Kỳ lạ.

Vạn Giai nghĩ, tại sao canh Mạnh Bà lại mất tác dụng? Tại sao cô lại nhớ ra những chuyện này?

Liễu Việt nhìn chằm chằm vào Vạn Giai.

Con người sau khi luân hồi, ngoại hình và hình tượng đều thay đổi. Người phụ nữ đứng trước mặt hắn bây giờ, hoàn toàn không phải là Trương Nhược Nhược, khi nói những lời này, cũng giống như đang kể chuyện của người khác.

Trương Nhược Nhược thất vọng về hắn, cũng phải thôi, làm sao có thể không thất vọng được?

Liễu Việt nhìn quanh làng Đức Dị, dân làng đang bị những con rối gỗ hành hạ, những cách tra tấn xuyên tim khoét mắt kia, đều là những gì dân làng Đức Dị từng làm.

Kỳ thực, dân làng Đức Dị vốn không như thế này.

Chính là hắn, vì buồn chán, đã dẫn lũ cướp bị quan quân truy sát đến làng Đức Dị, g.i.ế.c sạch mọi người. Hắn gắn hồn phách dân làng với lũ cướp, để bọn vô lại chiếm lấy danh tính của dân làng, trốn tránh cái chết. Như vậy, dù quỷ sai âm phủ đến bắt hồn, cũng không thể tìm đúng người để bắt.

Đây chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của hắn, bởi trong dự tính của hắn, nếu thành rồng, hắn sẽ xuống âm phủ tìm kiếp sau của Trương Nhược Nhược. Giả mạo tên tuổi con người, để họ chọc ghẹo quan lại âm phủ, chỉ là một phần trong kế hoạch.

Liễu Việt, yêu rắn g.i.ế.c người lương thiện để kẻ ác sống lâu, tội ác chồng chất, đã không còn là chàng thiếu niên yêu rắn ngây thơ mà Trương Nhược Nhược từng yêu nữa.

Liễu Việt cười khổ nhìn Vạn Giai.

"Em thất vọng là đúng, có lẽ trong huyết mạch của ta vốn không có hai chữ 'lương thiện'. Kỳ thực khi sống cùng em trong rừng núi, ta đã vô số lần muốn ăn thịt những kẻ phàm tục đến rừng, chỉ là ta luôn kìm nén được dục vọng cuồng bạo trong lòng."

"Khi nghe được cuộc trò chuyện giữa em và anh trai, ta đã vô số lần thấy em đau khổ, nhưng ta làm ngơ, chẳng bao giờ hỏi han. Có lẽ ta chỉ muốn em thực sự lừa dối ta, như vậy ta sẽ không bị tình yêu của em trói buộc, không cần giả vờ làm một yêu quái tốt."

Liễu Việt vốn dĩ đã đẹp trai, giờ đây trong mắt không còn sát khí muốn thành rồng, khuôn mặt bỗng trở nên thuần khiết.

Vạn Giai nhìn chằm chằm vào Liễu Việt, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh yêu rắn thuở nhỏ. Chàng thiếu niên yêu rắn e thẹn, cẩn thận đi bên cạnh cô, nghe lời cô nói, làm gì cũng cố gắng hết sức.

Cảm xúc của Trương Nhược Nhược khiến ánh mắt Vạn Giai cũng thay đổi.

"Em cũng có lỗi... Em vốn không nên dạy anh làm người tốt. Yêu rắn, sao có thể trở thành người được?" Vạn Giai lẩm bẩm, "Trừ yêu sư lại sao có thể nghĩ đến chuyện bạc đầu răng long với yêu quái, con cháu đầy nhà?"

Liễu Việt nghe thấy câu này, khóe miệng nhếch lên. Trương Nhược Nhược từng nghĩ đến chuyện bạc đầu răng long với hắn, như vậy là đủ rồi.

Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt Liễu Việt, hắn đảo mắt nhìn về phía Liễu Yên đứng không xa.

Liễu Yên bị Liễu Việt nhìn chằm chằm, thấy trong mắt hắn lần đầu tiên có chút ấm áp chưa từng thấy, sửng sốt. Ngay sau đó, trước khi kịp phản ứng, Liễu Việt đã siết cổ cậu.

"Để ta đi, không ta g.i.ế.c hắn!" Liễu Việt gằn giọng.

Mọi người đều không ngờ Liễu Việt lại làm vậy, Liễu Yên bị khống chế càng siết chặt nắm đấm.

Vừa nãy cậu còn nghĩ Liễu Việt có thực sự hối cải hay không, mới dịu dàng như thế, nào ngờ hắn lại dùng âm mưu này?

"Anh thật không còn cứu được nữa." Liễu Yên thất vọng.

Liễu Việt cười lạnh: "Ngươi lớn lên ở đây, chẳng lẽ không biết ta là người thế nào sao? Lại còn mong đợi ở ta?"

Liễu Yên im lặng.

Liễu Việt tiếp tục: "Trên đời này làm gì có nhiều người tốt, dễ dàng tin người khác chỉ là đồ ngốc."

Hắn nhìn Miên Miên, nói với Liễu Yên: "Con bé này là người Huyền Môn, ngươi thân thiết với nó, sớm muộn gì cũng bị nó bỏ rơi."

Liễu Yên nghe vậy, bất mãn: "Cô ấy là người em chọn, dù sao em cũng không chọn anh!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-120-cuu-lieu-yen.html.]

Liễu Việt cười khẽ: "Ta luôn thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, ngươi không chọn ta, ngươi phải chết."

Nói xong, hắn mặt lạnh như tiền, dùng sức, móng tay dài sắc nhọn lộ ra, đ.â.m vào da cổ Liễu Yên.

Vạn Giai tức điên, Liễu Việt lại dám khống chế Liễu Yên trước mặt cô.

Phiêu Vũ Miên Miên

Cảm thấy bất lực, Vạn Giai nhìn Miên Miên, hy vọng cô bé có thể cứu Liễu Yên.

"Con yêu rắn này thật đấy, ta hành hạ hắn thế mà vẫn còn sức bắt người?" Lục Lục ngồi trên vai Miên Miên, giọng đầy khó hiểu.

Miên Miên: "Bây giờ không phải lúc bàn chuyện hiểu hay không hiểu, bây giờ phải cứu Liễu Yên."

Cô bé cũng không ngờ Liễu Việt lại làm vậy, nên có chút tự trách, sợ hắn làm tổn thương Liễu Yên.

Để cứu Liễu Yên, Miên Miên giấu tay sau lưng, lén điều khiển phi kiếm.

Phi kiếm thu nhỏ, được Miên Miên điều khiển bay về phía Liễu Việt.

Nhưng ngay trước khi chạm vào hắn, Liễu Việt như có mắt sau lưng: "Ta cảm thấy ngươi đang dùng linh lực, có phải đang điều khiển phi kiếm không? Trước khi ta tắt thở, ta có thể dùng nọc độc cuối cùng g.i.ế.c c.h.ế.t Liễu Yên!"

Nói xong, răng nanh sắc nhọn của hắn lộ ra, trên mặt hiện lên vảy rắn.

Nọc độc là thủ đoạn cuối cùng hắn giữ lại để tìm cơ hội trốn thoát, nếu không sợ bị Thần Nông Đỉnh luyện thành đan.

Nọc độc rắn độc chạm vào người, có thể khiến người ta trúng độc.

Miên Miên sợ Liễu Yên trúng độc, vội dừng lại, điều khiển phi kiếm bay về phía mình.

Liễu Việt lại nói: "Tất cả rời khỏi đây, không ta g.i.ế.c hắn ngay. Nhược Nhược, Nhược Nhược ở lại, em đi cùng ta, chúng ta là một nhà."

Vạn Giai nhíu mày, cảm thấy Liễu Việt có vẻ không bình thường.

Nhưng trong tình huống Liễu Yên bị khống chế, Liễu Việt không tỉnh táo, coi cô là Trương Nhược Nhược, cô mới có cơ hội!

Vạn Giai lên kế hoạch, điều khiển trạng thái linh hồn, từ từ biến thành hình dạng Trương Nhược Nhược.

"Được, Tiểu Việt, em đi cùng anh." Cô dụ dỗ Liễu Việt, khi đến gần, giấu tay sau lưng ra hiệu cho Miên Miên.

Miên Miên chưa hiểu ý, Lục Lục đã nhanh tay ôm phi kiếm thu nhỏ của cô bé, đưa vào tay Vạn Giai.

Vạn Giai nắm chặt phi kiếm, khi đến gần Liễu Việt, mỉm cười với hắn.

"Tiểu Việt, thực ra em luôn muốn nói với anh, gặp được anh, em..." Cô cố ý hạ giọng.

Liễu Việt xúc động: "Em sao?"

Trong khoảnh khắc đó, thanh kiếm trong tay Vạn Giai nhanh như chớp c.h.é.m đứt tay Liễu Việt, ngay sau đó lại một nhát kiếm nữa, đ.â.m vào n.g.ự.c hắn.

Đồng thời, Miên Miên lập tức xuất hiện bên cạnh Liễu Yên, muốn kéo cậu ra xa, tránh nọc độc của Liễu Việt.

Nào ngờ, không kéo nổi.

Liễu Việt vẫn nắm chặt Liễu Yên, gắng gượng đưa thứ gì đó vào miệng cậu. Sau đó, hắn buông Liễu Yên, vác thanh kiếm đi đến bên Vạn Giai, ôm lấy cô.

"Đừng hận ta nữa, được không?"

Vạn Giai sửng sốt.

Chỉ để lại một câu nói đó, Liễu Việt trong nháy mắt biến thành một con rắn, linh hồn thoát ra khỏi thể xác. Ngay khi linh hồn hắn rời khỏi thân thể, trên trời giáng xuống một tia sét lớn, đánh vào linh hồn hắn.

Đó là thiên lôi mà yêu quái tội ác chồng chất phải chịu, chỉ là luôn bị Liễu Việt dùng Thần Nông Đỉnh trấn áp.

Giờ hắn không còn sự bảo vệ của Thần Nông Đỉnh, thiên lôi lại tìm đến, khiến linh hồn Liễu Việt tan thành tro bụi.

Trước khi chết, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Vạn Giai, nụ cười trên môi như 500 năm trước.

Loading...