Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 115: Có Lẽ Con Không Nên Được Sinh Ra

Cập nhật lúc: 2025-07-03 06:52:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Miên Miên không biết Lục Lục đang giận, đặt Thần Nông Đỉnh thu nhỏ xuống rồi bước ra ngoài.

Mọi người rời khỏi đại điện trung tâm của địa cung, quay trở lại khu vực ngục tối, leo lên chỗ cơ quan nhà trưởng thôn.

Nơi này đã có vệ sĩ nhà họ Tô lặng lẽ canh giữ, thấy mọi người đều bình an vô sự trở lên, người đàn ông mặc vest đen thân hình lực lưỡng thở phào nhẹ nhõm, cúi người chào Miên Miên.

"Tiểu cô nãi nãi, chúc mừng ngài khải hoàn trở về."

Miên Miên không ngờ lại có người chào đón mình, cô bé mỉm cười ngọt ngào cảm ơn vệ sĩ rồi nghiêm túc nói: "Nhưng chú không thể chỉ chào mình Miên Miên thôi đâu, tất cả chúng ta đều khải hoàn trở về mà, còn có cả Bạch Bạch nữa."

Nghe lời Miên Miên, vệ sĩ vội vàng nhận lỗi, cúi chào lần nữa và nói thêm: "Chúc mừng thất thiếu gia và các bạn của tiểu cô nãi nãi khải hoàn trở về."

Miên Miên nghe xong cười càng tươi hơn, nhảy nhót tiến về phía trước.

Vượt qua nguy hiểm suôn sẻ, tiểu bánh bao thực sự rất vui.

"Tôi xin phép không đi cùng." Trữ Kỳ lên tiếng, "Tiểu cô nãi nãi, tôi phải đi chỉ huy đám kim đậu binh của ngài để cứu người, ngài hãy đi làm việc trước đi."

Còn những phụ nữ và trẻ em trong làng cần được giải cứu, việc này phải được tiến hành một cách lặng lẽ, không thể cho những kẻ kia cơ hội hãm hại người vô tội.

Miên Miên gật đầu: "Ừm, chú đi đi, Miên Miên sẽ dẫn Liễu Yên đi tìm mẹ cậu ấy."

Sau khi Trữ Kỳ rời đi, Miên Miên bước những bước ngắn ra ngoài, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của Liễu Yên.

"Tiểu cô nãi nãi, có thể... nhanh một chút được không?"

Giọng điệu phảng phất sự cầu khẩn.

Miên Miên nghe thấy lời thúc giục của Liễu Yên, biết cậu bé rất muốn gặp mẹ, liền đáp lại: "Được chứ, được chứ!"

Nhanh một chút dễ lắm!

Miên Miên vỗ vỗ Bạch Bạch.

"Bạch Bạch, biến to biến to biến to nào!"

Tiểu cẩu nghe lời Bạch Bạch, lập tức phình to.

Miên Miên nắm tay Liễu Yên, dẫn cậu bé cùng ngồi lên lưng Bạch Bạch.

Bạch Bạch chạy bốn chân nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã đến vườn thạch lựu. Theo chỉ dẫn của Miên Miên, Bạch Bạch dừng lại bên cạnh một cây thạch lựu lớn nhất.

Vì trời quá tối, Miên Miên lấy từ trong túi nhỏ ra một viên minh châu để soi sáng.

Dưới ánh sáng của minh châu, cây thạch lựu trước mặt Liễu Yên và Miên Miên cành lá sum suê, những quả thạch lựu đỏ tươi trông rất đẹp.

Liễu Yên chưa kịp nói, Miên Miên đã sốt ruột nói: "Ái chà, đừng đờ đẫn nữa, gọi mẹ đi chứ!"

Liễu Yên ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm vào cây thạch lựu trước mặt, hai chữ "mẹ ơi" kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra.

Khi Miên Miên đánh nhau với Liễu Việt, thể hiện khả năng ngự kiếm, cùng với thủ đoạn đột nhiên dùng dây thừng bắt linh thể của Thần Nông Đỉnh, những điều này khiến cậu tin vào lời Miên Miên, vừa rồi mới thúc giục cô bé nhanh lên.

Phải biết rằng, từ năm 3 tuổi, khi thấy những đứa trẻ trong làng đều có mẹ, Liễu Yên đã bắt đầu suy nghĩ mẹ mình ở đâu.

Những người trong làng, ngoại trừ Dịch Dân được Liễu Việt trọng dụng, đều rất kính trọng cậu bé nửa người nửa yêu này, hầu như có yêu cầu gì cũng đáp ứng. Nhưng những người đó, khi cậu hỏi mẹ mình ở đâu, lại vui vẻ đổi chủ đề: "Thiếu gia Liễu Yên, đàn ông con trai sao có thể lúc nào cũng tìm mẹ chứ? Đi nào, tôi dẫn cậu vào núi săn b.ắ.n chơi."

Lớn thêm một chút, Liễu Yên không còn hỏi chủ đề này nữa.

Bởi vì câu trả lời đã quá rõ ràng.

Những người phụ nữ trong làng không nghe lời muốn bỏ trốn, hoặc những người phụ nữ muốn tự sát để kết thúc cuộc đời, đều sẽ bị dân làng g.i.ế.c chết. Hoặc là đưa vào hang rắn, hoặc là bị tra tấn dã man rồi trở thành phân bón cho cây thạch lựu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-115-co-le-con-khong-nen-duoc-sinh-ra.html.]

Liễu Yên thường nghĩ mẹ mình được chôn dưới gốc cây thạch lựu nào, nhưng lại không dám đến gần.

Đến gần rồi thì có thể nói gì? Mẹ đã chết, linh hồn cũng bị những tấm bia trấn hồn này khống chế, dưới tác dụng của bia trấn hồn, linh hồn không thể xuống địa phủ luân hồi, cũng không thể hiện ra.

Mặc dù cậu là nửa yêu quái, nhưng thân thể còn yếu ớt hơn người bình thường, không có cách nào phá hủy những tấm bia trấn hồn này, cũng không thể tìm ra nơi chôn cất mẹ.

Mà bây giờ, có người nói với cậu, linh hồn mẹ cậu đã hòa làm một với cây thạch lựu, ngay trước mặt cậu.

Trong khi Liễu Yên đang đờ đẫn vì nghĩ đến những điều này, cây thạch lựu đột nhiên lay động.

Dù không có gió, những chiếc lá của cây thạch lựu này lại nhẹ nhàng rơi xuống mặt Liễu Yên, âu yếm vuốt ve.

Cảm giác này khiến Liễu Yên giật mình tỉnh táo, phát hiện mình không biết từ lúc nào đã khóc đầm đìa.

Cậu thì thào: "Mẹ..."

Miên Miên đứng bên cạnh, chớp chớp mắt, sờ vào lọ sứ nhỏ trong túi. Cô bé cũng muốn gặp mẹ lắm, tiếc là chưa thể.

Vì vậy bây giờ phải nhanh chóng giúp Liễu Yên đoàn tụ với mẹ!

Miên Miên nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, đi đến bên cây thạch lựu này, một chân giẫm lên tấm bia trấn hồn.

Một cú giẫm chứa đầy linh lực khiến tấm bia trấn hồn vỡ tan, những phù văn màu đỏ trên đó đứt đoạn, hiệu quả trấn hồn biến mất, cây thạch lựu rung động dữ dội hơn.

Miên Miên lại vung ra câu hồn sách, không lâu sau, một bóng hình phụ nữ xuất hiện trước mặt Liễu Yên.

Người phụ nữ có khuôn mặt tròn nhỏ đáng yêu, nhìn chằm chằm Liễu Yên hồi lâu, đột nhiên thở dài.

"Mẹ!" Nhìn thấy bóng hình, nước mắt Liễu Yên chảy càng nhanh.

Bao nhiêu lần trong đêm khuya, cậu nghĩ về mẹ, bây giờ cuối cùng cũng được nhìn thấy.

Liễu Yên không muốn khóc trước mặt mẹ, đưa tay lau nước mắt, cố gắng nở một nụ cười. Cậu thực ra thừa hưởng diện mạo của Liễu Việt, khi cười lại càng giống hắn, hàm trên còn có hai chiếc răng nanh nhọn hoắt.

"Ôi." Mẹ Liễu Yên lại thở dài, giọng nói xa xăm đầy u sầu, "Có lẽ con không nên được sinh ra."

Nụ cười của Liễu Yên đóng băng, mắt mở to.

Người mẹ mà cậu mong đợi bấy lâu lại nói với cậu rằng có lẽ cậu không nên được sinh ra? Tại sao? Sao lại như vậy?

Biểu hiện không dám tin của Liễu Yên lọt vào mắt người phụ nữ, bà nhíu mày, mím chặt môi nói: "Sự ra đời của con không phải là điều mẹ mong muốn, mà giờ đây linh hồn mẹ đã bị trói buộc với cây thạch lựu này, không thể nối lại tình mẫu tử với con."

Liễu Yên cúi mắt.

Miên Miên đứng bên cạnh, cảm thấy chuyện đang chứng kiến không giống với những gì cô bé tính toán, khuôn mặt nhỏ đầy bối rối.

Liễu Yên và mẹ cậu rõ ràng có duyên phận mà, tương lai quan hệ còn rất tốt, tại sao mẹ Liễu Yên lại nói như vậy? Mẹ Liễu Yên còn nói cậu không nên được sinh ra, lại là vì sao?

Miên Miên nghĩ nếu mẹ mình nói câu này với mình, khuôn mặt nhỏ lập tức xịu xuống, tay đặt lên ngực.

Không được, không thể nghĩ thế này, tim đau quá.

Phiêu Vũ Miên Miên

Trong lúc Miên Miên đang khó chịu vì những hình ảnh tưởng tượng, Tô Thần Phi và Trữ Dịch đã đến nơi.

Miên Miên nghe thấy động tĩnh, quay người chạy đến trước mặt Tô Thần Phi, giơ tay nói: "Cháu trai, bế cháu đi!"

Tô Thần Phi chạy đến thở hổn hển, nhưng nghe thấy yêu cầu của Miên Miên, vẫn không chút do dự bế cô bé lên.

Sống cùng tiểu cô nãi nãi lâu như vậy, anh dễ dàng nhận ra giọng điệu hiện tại của cô bé có chút buồn bã, liền sốt ruột hỏi: "Sao thế tiểu cô nãi nãi, có chuyện gì xảy ra sao?"

Miên Miên mím môi, chỉ về phía hai mẹ con kia, hỏi Tô Thần Phi: "Cháu trai, mẹ Liễu Yên nói cậu ấy không nên được sinh ra, tại sao vậy? Tại sao mẹ lại nói con mình không nên được sinh ra chứ?"

Cô bé không hiểu nổi!

Loading...