Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 104: Đồng tử rắn

Cập nhật lúc: 2025-07-03 06:51:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt người phụ nữ ánh lên sự tò mò.

"Đúng vậy đó." Miên Miên trả lời câu hỏi của người phụ nữ, giọng điệu cẩn trọng.

Nghe câu trả lời khẳng định của Miên Miên, người phụ nữ ôm đứa trẻ trong tay tiến lại gần camera, như đang soi gương: "Thật sự có thể nhìn thấy tôi sao? Thật kỳ lạ, tôi chưa từng thấy bao giờ."

Đứa trẻ trong lòng bà ta cũng đưa tay chạm vào camera, bi bô nói chuyện.

Ánh mắt của hai mẹ con đều ngây thơ, thuần khiết, như chưa từng biết đến thế giới bên ngoài.

[Người trong làng này hiểu biết ít thế sao? Đến camera livestream cũng không biết.]

[Không rõ nữa, tôi quan tâm hơn đến nhà lúc nãy, sao người phụ nữ đó không biết nói?]

[Những người phía trước, tôi cũng thế, tôi cũng rất quan tâm đến nhà đó.]

Nhưng người ta không mở cửa, cư dân mạng chỉ có thể bình luận và nói lên suy nghĩ của mình, không thể bắt các khách mời đi hỏi thêm.

Người phụ nữ sau khi xem xong camera, ngại ngùng tự giới thiệu: "À, tôi tên là Nhị Nha, các bạn cứ gọi tôi là Nhị Nha. Cá ở đằng kia, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ. Trong nhà tôi còn có đứa nhỏ cần cho bú, tôi vào trong cho nó b.ú đây."

Tô Thần Phi nhìn đống cá bên cạnh giếng, gật đầu: "Ừ, chị vào đi."

Anh ngồi xuống ghế, bắt đầu cắt cá, như không thấy Miên Miên theo chân người phụ nữ vào nhà.

Đoàn làm phim muốn quay cảnh trẻ em, nên khi người lớn và trẻ em tách ra, nhân viên đương nhiên đi theo Miên Miên, cùng vào trong nhà.

Trong nhà, người phụ nữ đặt cậu bé trong lòng xuống giường, để cậu tự chơi, sau đó lại bế đứa bé trong nôi lên, ngượng ngùng nhìn camera.

"Tôi... tôi phải cho bú, cái này có thể không quay được không?"

Nhân viên hiểu ý, điều chỉnh camera chỉ quay Miên Miên.

Miên Miên đang quan sát đồ đạc trong nhà, nhìn một lúc rồi hỏi: "Dì Nhị Nha, sao trong nhà chỉ có một mình dì thôi ạ?"

Nhị Nha nghe câu hỏi, dịu dàng trả lời: "Chồng dì, tức là bố của mấy đứa nhỏ, ra đồng làm việc rồi. Cả nhà bốn người đều trông chờ vào lương thực chồng dì trồng để sống."

"Ồ." Miên Miên lại hỏi: "Thế dì tên Nhị Nha, chồng dì tên gì ạ? Tên Đại Nha à?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Miên Miên hỏi vậy hoàn toàn là nói bừa.

Mẹ cô bé từng dạy, khi muốn biết điều gì đó nhưng không muốn người khác phát hiện, có thể nói bừa. Thật giả lẫn lộn, đánh lạc hướng đối phương!

Như lúc này, Miên Miên muốn biết tên chồng của Nhị Nha, xem có nằm trong danh sách bị bắt hồn không.

Biết nhà ở đâu, tối nay mới dễ tìm đến.

"Sao có thể? Đàn ông làm gì có tên như vậy?" Nhị Nha vừa cười vừa khóc, "Chồng dì tên Dịch Câu, trong làng Dịch Đức đa phần đều họ Dịch, số ít họ Liễu."

"Ồ!" Miên Miên gật đầu, "Thế có việc gì Miên Miên có thể giúp không ạ? Miên Miên cũng muốn có thẻ người tốt."

Nhị Nha nhìn đứa trẻ trên giường: "Thế cháu chơi với con trai dì nhé, nó tên Cẩu Đản, cháu gọi nó là Cẩu Đản, nó sẽ cười đấy."

Miên Miên: "Sao lại tên Cẩu Đản ạ? Cái tên này lạ quá."

"Bố nó bảo, tên xấu dễ nuôi." Nhị Nha đổi tư thế bế đứa bé trong lòng, bỗng hỏi, "Chương trình đó thật sự có nhiều người xem sao?"

Miên Miên gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Nhị Nha lại liếc nhìn camera, ánh mắt đột nhiên trở nên trống rỗng. Một lúc sau, bà ta mỉm cười, nhìn Miên Miên: "Sao mọi người lại đến làng chúng tôi quay phim? Làng khác không phù hợp sao?"

Miên Miên nhận ra Nhị Nha rất buồn.

Cô bé nở nụ cười: "Đạo diễn quyết định đến quay đó ạ, cháu cũng không biết làng khác có phù hợp không."

Nghe câu trả lời của Miên Miên, Nhị Nha lại im lặng. Bà ta nhìn đứa bé đang b.ú trong lòng, rồi nhìn cậu con trai lớn đang ngồi dậy cười với mình, sau cùng là Miên Miên ăn mặc gọn gàng sạch sẽ.

Nhìn một lúc, nước mắt lăn dài trên khóe mắt, Nhị Nha khẽ hỏi: "Miên Miên, cháu có sợ rắn không?"

Miên Miên lắc đầu: "Cháu không sợ."

Khi Miên Miên nói, Cẩu Đản đang chơi trên giường bỗng nũng nịu gọi: "Mẹ ơi, mẹ ơi."

Gọi xong, Cẩu Đản liền bò xuống giường.

Miên Miên sợ Cẩu Đản ngã, đưa tay ra đỡ.

Cơ thể trẻ con mềm mại, nhưng cơ thể Cẩu Đản còn mềm hơn. Làn da của cậu bé có màu giống Liễu Triết và Liễu Yên. Cậu ta bi bô nói gì đó không rõ, tiến lại gần Nhị Nha rồi ôm lấy cánh tay bà ta, giơ tay lên mặt.

"Mẹ ơi, mẹ ơi~ Đừng, khóc, đừng khóc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-104-dong-tu-ran.html.]

Nhị Nha nghe con trai dùng giọng nói ngây thơ an ủi mình, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Nhưng dù khóc thế nào, bà ta cũng không phát ra tiếng, chỉ liên tục dùng tay lau nước mắt.

Miên Miên thấy Cẩu Đản muốn giúp mẹ lau nước mắt, liền hai tay bế cậu bé lên để Cẩu Đản cao hơn.

Cẩu Đản thật sự chạm được vào mặt Nhị Nha, bàn tay nhỏ xoa xoa lên mặt bà ta: "Mẹ ơi, đừng khóc, Cẩu Đản, yêu, mẹ."

Đứa trẻ hai tuổi với biểu cảm ngây thơ, nép vào cánh tay mẹ.

Camera của nhân viên chỉ quay Miên Miên và Cẩu Đản, anh ta cũng cảm thấy cảnh đứa trẻ an ủi mẹ rất xúc động. Không quay được người lớn, anh ta chỉ quay phần vai của Nhị Nha, để lấy cận cảnh khuôn mặt bầu bĩnh của Cẩu Đản.

Quay một lúc, nhân viên phát hiện ra điều bất thường.

Trong ống kính, đồng tử của đứa bé sao giống như có đường kẻ dọc?

Nhân viên lắc đầu, tưởng mình nhìn nhầm.

Không ngờ, livestream lúc này đang bùng nổ.

"Đứa bé này, mắt nó vừa rồi có gì đó không ổn?"

"Đã chụp màn hình rồi, đồng tử sao lại biến thành dọc? Đáng sợ quá."

"Có phải do ánh sáng không? Lúc nãy có thể xảy ra hiện tượng khúc xạ nào đó, mắt trẻ con như gương, đều sẽ như vậy. Thôi, tôi không biện minh nổi nữa, có cao nhân nào giải thích giúp không."

Bình luận đều nói về vấn đề mắt đứa trẻ, Hồ đạo diễn ngồi trước màn hình giám sát cũng sửng sốt, hỏi vệ sĩ nhà họ Tô ngồi bên cạnh mà anh ta cố mời ngồi: "Anh có thấy không? Mắt đứa trẻ?"

Vệ sĩ trả lời chắc chắn: "Ừ, thay đổi rồi."

Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, giọng điệu cũng đầy kinh ngạc.

Đó là đồng tử của rắn, anh em họ từng làm việc ở rừng nhiệt đới, tiếp xúc với rắn nhiều lần, còn ăn không ít, nên nhận ra ngay.

Một đứa trẻ, sao mắt lại có thể biến đổi như rắn?

Không chỉ Hồ đạo diễn và vệ sĩ, trưởng làng Dịch Dân đang trốn trong phòng xem livestream cũng mặt mày giận dữ.

Dịch Câu là em trai ông ta, người phụ nữ tiếp đón Miên Miên là em dâu.

Đứa con đầu lòng của em dâu là con trai, ông ta rất vui, em trai cũng vui. Nhưng giờ xem ra, đứa con trai đầu lòng này hoàn toàn không phải con của em trai ông.

Quá đáng quá, trong thỏa thuận với gia tộc họ Liễu, không phải đã ghi rõ không được động vào vợ của người họ Dịch sao? Ai dám phá vỡ thỏa thuận, còn Nhị Nha cái con khốn này không nói, đúng là đồ đàn bà hư hỏng, thay lòng đổi dạ, dám cắm sừng em trai ta! Không muốn sống nữa rồi!

Đang giận dữ, cửa phòng Dịch Dân bị gõ.

Ông ta đặt điện thoại xuống, đeo kính vào, điều chỉnh biểu cảm rồi mở cửa.

Bên ngoài là hai cha con họ Trữ, Trữ Kỳ lên tiếng trước: "Trưởng làng, tôi đi một vòng, trong làng toàn phụ nữ trẻ. Vợ tôi dặn không được giúp đỡ phụ nữ trẻ, nên có thể phiền trưởng làng giao việc gì đó cho chúng tôi làm, để tôi có thẻ người tốt không?"

Trữ Kỳ nói với vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng. Nhưng khán giả xem livestream lâu vẫn phát hiện ra manh mối.

"Ha ha ha, ba chữ 'vợ tôi bảo', giọng lập tức dịu lại, đến câu sau lại trở về như cũ."

"Sao lại có khách mời nghiệp dư đẹp trai thế này mà còn nghe lời vợ thế? Ghen tị quá đi!"

"Trữ Kỳ nhìn lạnh lùng đầy khí chất tổng tài, hóa ra lại là người sợ vợ, tôi cười trước!"

Khán giả thấy Trữ Kỳ như vậy rất đáng yêu, nhưng Dịch Dân không nghĩ thế, thậm chí nhìn mặt Trữ Kỳ cũng thấy khó chịu.

Ông ta cho rằng Trữ Kỳ có vấn đề, cứ phải tìm mình.

Bởi lúc này ông ta đang nghĩ cách trừng phạt đôi nam nữ không biết xấu hổ, và làm sao để hoàn thành nhiệm vụ đưa Tô Miên Miên lên bàn ăn.

"Tôi độc thân, một mình no cả nhà, có việc gì cho hai cha con làm đâu?" Dịch Dân cố gắng mỉm cười, "Thế này đi, bản thân tôi cũng chưa kịp nấu cơm, hai người nấu giúp tôi một bữa, tiện thể nấu luôn phần của mình, coi như hoàn thành nhiệm vụ, được không?"

Trữ Kỳ gật đầu: "Được, bếp ở đâu?"

Dịch Dân dẫn Trữ Kỳ vào bếp, nói có thể dùng nguyên liệu tùy ý, rồi quay về phòng.

Vừa vào phòng, cởi kính ra nằm lên giường, đã thấy phiên bản thu nhỏ của Trữ Kỳ đứng ở đầu giường.

"Ặc, nhóc con, làm gì đấy?" Dịch Dân bị khuôn mặt lạnh lùng hơn cả Trữ Kỳ của Trữ Dịch chọc tức, suýt nữa không giữ được nụ cười.

Trữ Dịch nghiêm túc: "Ba bảo con tìm trưởng làng chơi, đừng vào bếp quấy rầy."

Dịch Dân lúc này nhìn thấy trẻ con là nghĩ đến em trai bị cắm sừng, đầu óc quay cuồng.

"Chú ở đây không có đồ chơi gì hay đâu." Dịch Dân liếc nhìn camera, gượng cười, "Hay chú dẫn cháu đi tìm Miên Miên chơi?"

Loading...