Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 100: Tính không chuẩn!

Cập nhật lúc: 2025-07-03 06:51:26
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cháu trai, có chuyện gì vậy?" Miên Miên hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng.

Tô Thần Phi nuốt nước bọt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đáng yêu của Miên Miên, rồi bỗng chụt một cái lên má cô bé: "Không có gì đâu, haha, chỉ là trời tối nên chợt thấy hơi lạnh thôi."

Đúng vậy, hắn chỉ cảm thấy lạnh, chứ không phải sợ rắn.

Tô Thần Phi liếc nhìn Trữ Kỳ, Lưu Huệ, Từ Vy Vy và đạo diễn Hồ. Ban đầu hắn định xem có ai giống mình không, nhưng mấy người này kẻ bế trẻ con, người ngồi ngay ngắn, mặt mũi bình thản, chẳng có chút sợ hãi nào.

Tô Thần Phi thở dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Đang livestream mà, không thể mất mặt được!

Miên Miên cảm nhận được cơ thể Tô Thần Phi hơi lạnh, mím chặt môi. Trong đồ ăn tối nay có một chút thuốc gây ảo giác, không hại người nhưng khiến người ta nhìn thấy những thứ không có thật. Cô bé phát hiện ngay từ đầu, nhưng vì phải giả vờ nên đành ăn thử. Ai ngờ mọi người cũng ăn, khiến cô bé lo lắng nhưng không dám lộ ra, chỉ có thể tự nhủ mình đang diễn kịch.

Không biết có đánh lừa được kẻ bỏ thuốc không?

Miên Miên nhìn những người đàn ông đang nhảy trên sân khấu, chợt thấy họ như những con rắn đang uốn éo. Tiếng "xèo xèo" nhịp nhàng như có ai đang thì thầm, nhưng nghe không rõ. Cô bé đã như vậy, chắc những người khác còn thấy nhiều thứ kỳ lạ hơn!

Kẻ xấu bỏ thuốc để làm gì? Chỉ để họ nhìn thấy ảo giác thôi sao?

Miên Miên bối rối, trong đầu hiện lên hình ảnh những đường sinh mệnh bị đứt đoạn của một số dân làng mà cô bé thấy ban ngày. Lẽ ra họ đã chết, linh hồn bị quỷ sai bắt đi. Nhưng có lẽ do lở đất lệch hướng, hoặc có ai đó làm gì đó, khiến linh hồn họ vẫn ở trong cơ thể, tiếp tục sống.

Thật kỳ lạ! Tại sao quỷ sai không đến bắt? Diêm Vương cũng không sai người đến xử lý?

Ban ngày đi thăm làng, ngoài tảng đá trấn hồn trong vườn thạch lựu, cô bé không phát hiện gì khác.

Miên Miên suy nghĩ nghiêm túc, mặt đờ đẫn nhìn sân khấu. Tô Thần Phi lúc này cũng im lặng, khuôn mặt trở nên vô cảm. Điệu nhảy mà trước đây hắn thấy ghê tởm, giờ bỗng thấy có chút hấp dẫn, thậm chí còn mỉm cười.

Khán giả xem livestream thấy biểu cảm của các khách mời, đầy nghi hoặc:

"Điệu nhảy này có gì hay đâu? Mọi người cười cái gì vậy?"

"U U nhà mình cười ngốc quá, haha, sao cả Trữ Dịch lạnh lùng cũng cười?"

"Tiểu cô nương không cười, nhưng trông hơi đần độn, haha."

Bình luận tràn ngập tiếng cười. Khi màn biểu diễn kết thúc, Dịch Dân vỗ tay: "Haha, lâu rồi không xem điệu nhảy này, dân làng vẫn nhảy đẹp thế."

Tiếng vỗ tay khiến mọi người tỉnh táo lại. Đạo diễn Hồ xoa trán, lắc đầu: "Đúng là có chút đặc biệt, nhưng rượu của các anh là rượu gì vậy? Hay tôi chỉ uống một ngụm đã say?"

Dịch Dân cười: "Chỉ là rượu mạch nha thôi, bí quyết riêng của làng chúng tôi, có lẽ anh không quen nên thấy chóng mặt."

Lưu Huệ ôm chặt Cố U U, trong lòng nghi hoặc. Cô vừa nghe thấy ai đó thì thầm bên tai, nói gì đó về đêm và bờ nước. Từ Vy Vy cũng vậy, ôm con trai tự hỏi tại sao lại nghe thấy tiếng người.

"Vậy là buổi chào mừng kết thúc rồi." Dịch Dân nhìn Miên Miên, "Tiểu cô nương, ngài còn nhớ hứa sẽ giúp bói toán chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-100-tinh-khong-chuan.html.]

Miên Miên gật đầu: "Nhớ chứ, nhưng Miên Miên bói phải thu tiền đó."

Dịch Dân đưa 888 tệ: "Làng chúng tôi có một đứa trẻ hay ốm yếu. Tôi muốn nhờ ngài xem sức khỏe cháu khi nào khá hơn."

Miên Miên đưa tiền cho Tô Thần Phi đang lắc đầu: "Được ạ, Miên Miên sẽ giúp."

Dịch Dân cười, gọi một cậu bé đến. "Cháu tên Liễu Yên, 10 tuổi, ngài cứ nói những gì thấy được."

Phiêu Vũ Miên Miên

Liễu Yên đúng như mô tả, gầy gò, da trắng bệch, khuôn mặt thanh tú như con gái. Đôi mắt vô hồn nhìn Miên Miên, vẻ mặt u ám.

Miên Miên nhìn thấy Liễu Yên, sững sờ. Trên người cậu bé, một nửa là người, một nửa là yêu. Khí tức hỗn tạp nên thể chất yếu ớt.

"Đừng buồn." Miên Miên đưa tay chạm vào mặt Liễu Yên, "Mẹ cháu rất tốt, bố cháu cũng ổn, tương lai cháu sẽ rất tốt."

Nói xong, cô bé nắm tay Liễu Yên. Bàn tay cậu bé lạnh giá.

"Thật mà, cháu sẽ khỏe mạnh, không bị bệnh nữa, mẹ cháu cũng yên lòng."

Liễu Yên nhíu mày: "Cô nói gì vậy? Mẹ tôi c.h.ế.t lâu rồi, làm sao mà tốt được?!"

Miên Miên lập tức phản bác: "Không phải đâu, mẹ cháu vẫn sống, cháu cũng sẽ khỏe, Miên Miên thấy rõ ràng mà."

Liễu Yên nghe vậy, hai chiếc răng nanh ló ra khỏi môi, rồi biến mất. Cậu bé nhìn Dịch Dân, buông tay Miên Miên, bỏ đi.

Dịch Dân không bận tâm: "Tiểu cô nương, ý ngài là gì? Mẹ cháu bé đó c.h.ế.t lâu rồi, sao lại nói còn sống? Và sức khỏe cháu có thực sự tốt lên?"

Miên Miên cười toe toét: "Chắc chắn mà, Miên Miên thấy rồi. Mẹ cháu không chết, các vị lừa Miên Miên phải không?"

"Dạ không." Dịch Dân cười, "Cảm ơn tiểu cô nương, mọi người chắc mệt rồi, về nghỉ đi."

Khán giả tranh cãi kịch liệt về kết quả bói toán này. Có người lập bình chọn: "Bạn nghĩ lần này tiểu cô nương bói có chuẩn không?"

A. Chuẩn như mọi khi.

B. Không chuẩn, tất cả chỉ là kịch bản.

Dịch Dân nằm trên giường, lướt điện thoại, thấy bình chọn liền chọn B. Hắn bỏ điện thoại, cười đắc ý. Sau ba lần thử thách, Tô Miên Miên đều trúng chiêu. Nếu cô bé thực sự có bản lĩnh, sao lại ăn đồ có thuốc? Và sao lại nói mẹ Liễu Yên còn sống? Hắn tận mắt thấy bà ta chết, còn chôn xác nữa!

Chỉ cần quay xong chương trình rồi đuổi họ đi là xong. Xong xuôi, còn có thể bán được lựu, kiếm thêm tiền để tế thần làng. Họ Dịch sẽ tiếp tục hưởng phúc, dân làng cũng được thần bảo vệ!

Dịch Dân càng nghĩ càng vui, đứng dậy vặn một tượng gỗ trên tủ. Một tiếng "cạch", sàn gỗ mở ra. Hắn bước xuống cầu thang, tiếng "xèo xèo" văng vẳng bên tai, ngày càng gần. Nhưng thay vì sợ hãi, hắn phấn khích quỳ xuống:

"Ngài... ngài đã thức tỉnh rồi sao?!"

Loading...