CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 511
Cập nhật lúc: 2024-11-18 00:02:40
Lượt xem: 5
Lâu đại sự chỉ cảm thấy bản thân bị giữ chặt, không thể động đậy.
Nhưng rõ ràng, ngoài chỗ ông ta đang đứng, bên ngoài1 không có bất kỳ dấu hiệu nào của gió.
Đây là trận pháp!
Các thầy bói vẫn có thể lợi dụng trận pháp thực hiện0 một vài chuyện hô mưa gọi gió đơn giản giống như hành
động cầu mưa ở thời cổ đại.
Nhưng ông ta không hề phát hiện ra1 ở đây lại có thêm một cái trận pháp từ khi nào!
Lâu đại sư vô cùng kinh hãi.
Lúc này, tay của Doanh Tử Khâm 2chuyển động.
“Răng rắc.
”
Một tiếng giòn giã vang lên, thanh kiếm kia đã xuất hiện vết nứt.
Lúc này, g6ió đột nhiên mạnh hơn.
Các thầy bói xung quanh có thể thấy rõ mái tóc đen ngắn của Lâu đại sư đang dần chuyển sang mà9u trắng với tốc
độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đây là bổn nguyên của cơ thể đang tiêu hao!
Lâu Văn Hải năm nay 72 tuổi mà mái tóc vẫn đen nhánh, hiện giờ đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Vận may trong tương lai của ông ta đã thực sự bị tước đoạt.
Vậy nên, bổn nguyên cơ thể của ông ta cũng sẽ đồng thời tiêu hao trước.
“Cô, cô…” Lâu đại sư tất nhiên cũng cảm nhận được, ông ta ngẩng đầu, nhìn cô gái, vừa sợ hãi vừa tức giận: “Cô là
ai? Cô rốt cuộc là ai?!”
Doanh Tử Khâm vẫn không rời mắt, giọng nói trầm xuống, cười khẩy: “Tôi là ai?”
“Cô không nói thì tôi cũng sẽ biết!” Lâu Văn Hải Chỉ liên tục bấm đốt ngón tay, càng lúc càng nhanh, nhưng trong
nháy mắt, ông ta đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Những người xung quanh sợ hãi thốt lên: “Lâu đại sư!”
Lâu đại sư há hốc miệng, m.á.u tươi theo đó chảy xuống, nhìn chằm chằm: “Là…”
Ông ta còn chưa nói xong câu tiếp theo, cả người đã ngã gục xuống.
Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, Lâu đại sự chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Tại sao ông ta không thể bói ra?!
Hơn nữa, tại sao ông ta bói tên một người mà lại chịu phản phệ dữ dội như thế này?!
Dù là trước đây ông ta từng giúp đỡ một gia tộc thay đổi số mệnh của cả gia tộc thì cũng chưa từng xảy ra chuyện
như vậy.
Xung quanh chìm vào im lặng.
Từ đầu đến cuối, Doanh Tử Khâm chỉ đánh gãy một thanh kiếm gỗ.
Cô không thèm nhìn Lâu đại sư đang ngã trên đất mà đi thẳng ra ngoài.
Những người khác đều vô thức tránh đường, tạo ra một lối đi.
Nhưng sau khi cô gái rời đi, mọi người mới tỉnh táo lại, tất cả đều hốt hoảng.
“Đại sư!”
“Đại sư dừng bước!”
“Đại sư! Mong đại sư nhận tôi làm đồ đệ!”
Nhưng khi bọn họ đuổi theo, cô gái đã đi mất từ lâu.
Một người đàn ông trung niên đứng nguyên tại chỗ, hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Đây mới thực sự là đại sư…”
So với cô, Lâu Văn Hải là cái thá gì?
Lần này, toàn bộ giới bói toán của nước Hoa sẽ phải chấn động.
**
Dưới núi.
Đệ Ngũ Nguyệt tiện tay cầm theo điểm tâm trong buổi họp mặt, đi theo Doanh Tử Khâm.
Cô ấy cũng đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện trước đó.
“U là trời!” Đệ Ngũ Nguyệt đột nhiên bật thốt lên: “Chị gái, không phải là ông ta vì bói tên của chị nên mới thành
ra như vậy chứ?”
Doanh Tử Khâm phủi bụi trên tay áo, nhướng mày: “Cho nên tôi đã nói với cô rồi, đừng nên bói, có bói thì cũng
đừng bói tôi.
”
Khó khăn lắm cô mới thay đổi được số mệnh của Đệ Ngũ Nguyệt, không thể để cho Đệ Ngũ Nguyệt vì bói chuyện
của cô mà bước lên vết xe đổ của Đệ Ngũ Thiếu Huyền hồi trước.
“Ui chao má ơi.
” Đệ Ngũ Nguyệt bị nghẹn bởi điểm tâm: “Không bói, không bói nữa, không đến thời khắc quan
trọng thì không bói chị đâu.
”
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Nhưng chị bày trận từ lúc nào?”
Đệ Ngũ Nguyệt phiền nhất là bày trận, bởi vì những sách có liên quan đến vấn đề này đều rất phức tạp.
“Cô không phát hiện sau khi dẫn cô vào, tôi đã đi một vòng à?”
“Ồ, em còn tưởng chỉ dẫn em đi dạo cho nhẹ bụng để ăn được nhiều đồ hơn, hóa ra là bày trận à!”
Doanh Tử Khâm cầm di động, gọi điện thoại cho Đệ Ngũ Xuyên: “Xuyên lão tiên sinh, tôi cảm thấy Đệ Ngũ Nguyệt
cần phải học thuộc nhiều sách hơn nữa.
Ông thấy “Trạch Kinh” và “Cùng Thông Bảo Giám” có được không?”
“Trạch Kinh” là xem phong thủy, “Cùng Thông Bảo Giám” là xem bói.
Đệ Ngũ Xuyên ở đầu dây bên kia nghe thế liền gật đầu liên tục, giống như tìm được bạn tri kỷ: “Sư tổ cũng nghĩ
như vậy sao? Ông già này cũng cảm thấy thế.
”
“Tôi đã in sách sẵn rồi, vốn dĩ định đợi Tiểu Phong, Tiểu Hoa, Tiểu Tuyết về cùng con bé học và tu luyện.
Nếu sư tổ
đã nói vậy thì tôi sẽ cho Nguyệt Nguyệt học trước.
”
Dù sao Đệ Ngũ Nguyệt hiện giờ thật sự không nghe lời nữa, buộc phải ép con bé học hành mà thôi.
Khi Đệ Ngũ Nguyệt vừa mới ăn miếng bánh thứ hai đã nhận được điện thoại của Đệ Ngũ Xuyên.
Sau khi nghe xong, cô ấy cười gượng gạo: “Ông nội, gió lớn quá, cháu không nghe…”
“Hôm nay không có gió.
” Doanh Tử Khâm trầm ngâm liếc nhìn bầu trời, nhẹ nhàng nói: “Thích hợp để học hành.
”
*****
Tin tức Tư Pháp đường sắp tuyển thêm cung phụng mới đã lan truyền khắp các gia tộc lớn nhỏ trong giới cổ võ.
Ba gia tộc Lâm, Tạ, Nguyệt mỗi nhà đều có một ứng cử viên đi tham dự vào cuộc tuyển chọn.
Nhà họ Lâm chọn em trai của Lâm Cẩm Vân.
Lâm Cẩm Vân rất xem trong cuộc tuyển chọn lần này.
Sau khi từ Tư Pháp đường trở về, ông ta lập tức gọi quản gia đến: “Lâu Văn Hải đâu? Tôi có việc tìm ông ta.
”
Từ khi Đệ Ngũ Huy đắc tội với người ta, bị gia tộc Đệ Ngũ phế bỏ năng lực bói toán, nhà họ Lâm cũng chỉ mất đi
một thầy bói ngự dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-thien-kim-that-lac/chuong-511.html.]
Lâu Văn Hải cũng là một trong những thầy bói ngự dụng của nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm không may mắn bằng nhà họ Tạ vốn dĩ đã có một thầy bói giỏi như đại trưởng lão, vì thế chỉ có thể đi
mời người ngoài.
Nước Hoa hiện giờ không có bao nhiêu thầy bói, hầu hết bọn họ đều đã mai danh ẩn tích, rất có thể ở một huyện
thành nào đó sẽ xuất hiện một thầy bói giỏi.
Năm đó, sở dĩ người của nhà họ Lâm có thể gặp được hai mẹ con An Nhu Cẩn và Lâm Thanh Gia ở bên ngoài là vì
đúng lúc bọn họ đang đi tìm thầy bói, không ngờ lại gặp được một thiên tài cổ võ.
Quản gia rất cung kính trả lời: “Bẩm gia chủ, Lâu đại sư đang ở thế giới phàm tục.
Lúc trước có một minh tinh ở
giới phàm tục mời ông ta, ông ta ra ngoài vẫn chưa trở về.
”
Một thầy bói có cấp bậc cao như Lâu Văn Hải rất có tiếng trong giới, rất nhiều người mời ông ta.
“Được.
” Lâm Cẩm Vân gật đầu một cái: “Ông bảo ông ta nhanh chóng trở về, để bói một quả cho việc tuyển chọn
lần này.
”
Quản gia lập tức đi liên lạc với Lâu Văn Hải.
Mười mấy phút sau, ông ta chạy về, sắc mặt hốt hoảng: “Gia chủ, có chuyện rồi, Lâu đại sư đã nhập viện!”
Cố Diệp Phi
Lâm Cẩm Vân nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Quản gia kể lại chuyện xảy ra trên núi Ngọc Tùng, giọng run rẩy: “Giới bói toán đều chấn động.
”
Lần này, không chỉ là Lâm Cẩm Vân, ngay cả đại trưởng lão cũng sửng sốt: “Thật sự có người như vậy?”
Có thể đánh bại một đại sư bói toán như Lâu Văn Hải mà không gây ra động tĩnh gì, chỉ có thể là một thầy bói.
Hơn
nữa, người này phải mạnh hơn Lâu Văn Hải! Thậm chí mạnh hơn cả vị đại trưởng lão nhà họ Tạ kia.
Vẻ mặt đại trưởng lão nghiêm trọng: “Đó là tiểu bối của gia tộc Đệ Ngũ ư?”
Trên thực tế, không sai khi nói rằng các thầy bói càng có tuổi sẽ càng mạnh, bởi bọn họ có quá nhiều thứ phải học.
Chỉ có các gia tộc bói toán là có nhiều tài nguyên có thể bồi dưỡng.
“Bẩm đại trưởng lão, không phải.
” Quản gia lau mồ hôi: “Quả thật là lúc đó có một số thầy bói nói rằng đã nhìn
thấy bóng dáng của tiểu thư Đệ Ngũ Nguyệt, nhưng chắc chắn không phải là vị đại sư kia.
”
Đại trưởng lão nhướng mày.
Không phải là gia tộc Đệ Ngũ, vậy từ khi nào trong giới bói toán lại xuất hiện một thầy bói trẻ như vậy?
Theo mô tả của người quản gia, đó không phải là một thầy bói của châu âu.
“Cẩm Vân, nhất định phải mời vị đại sư này đến nhà họ Lâm.
” Đại trưởng lão quay đầu nhìn Lâm Cẩm Vân, dừng
một chút: “Chúng ta không ra tay, phía nhà họ Tạ và nhà họ Nguyệt nhất định cũng sẽ ra tay.
”
“Nhà họ Nguyệt không cần phải lo lắng, nhưng là tuyệt đối không thể để cho nhà họ Tạ có thêm một trợ thủ.
”
Lâm Cẩm Vân gật đầu: “Chắc chắn.
”
*
Nhà tổ của gia tộc Đệ Ngũ.
Lê Hàn vẫn chờ đến khi Doanh Tử Khâm trở về, cô ấy mới đứng dậy: “Tử Khâm, vị đại sự mà em nói?”
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Nôn ra máu, ngất xỉu, nhập viện, không biết tình hình thế nào rồi.
”
Vốn dĩ đã có nhân quả nên cô ra tay cũng chỉ là đoạt vận may của Lâu Văn Hải, khiến cho ông ta gặp chút đen đủi
mà thôi.
Ai ngờ ông ta lại đi bói tên của cô.
Lê Hàn: “???”
Cô ấy chỉ là một sinh viên đại học, thật sự không hiểu nổi mấy thứ huyền diệu này.
Lê Hàn lại lên tiếng: “Tử Khâm, giờ không còn sớm nữa, để tôi đưa em về.
”
“Không cần.
” Doanh Tử Khâm lắc đầu: “Tôi đưa chị về.
”
“Tôi không cần người đưa đón đâu.
” Lê Hàn xua tay, liếc nhìn điện thoại: “Haiz, em xem, lại gọi điện cho tôi rồi.
”
“Tử Khâm, em có muốn đến bệnh viện không? Tôi biểu diễn hùng biện cho em xem.
”
Doanh Tử Khâm hơi nhướng mày: “Tôi cũng rất muốn xem thử.
”
“Đi thôi!” Lê Hàn cười lạnh: “Tôi phải xem thử sau khi bọn họ không thể mượn vận nữa thì định làm gì.
”
Sau ba mươi phút, hai người đã tới bệnh viện Đế đô.
Lê Văn Hiên vẫn còn đang hôn mê, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Ông Lê đã liên lạc với Lâu đại sư rồi, nhưng không thể liên lạc, nên lòng nóng như lửa đốt.
Bà Lê ngồi ở bên giường, không ngừng lau nước mắt.
Trong lúc vô tình, bà ta nhìn thấy có vài vết nứt xuất hiện trên mặt dây chuyền ngọc bích đeo trên cổ của Lê Văn
Hiên.
Vẻ mặt của bà Lê thay đổi: “Ông xã, ông xem này, mau nhìn xem, mượn vận…”
Ông Lê nhìn sang, hốt hoảng, còn chưa kịp nói gì thì đã có tiếng vỗ tay bên ngoài cửa phòng bệnh.
“Sao rồi, không mượn được vận nữa thì thành thế này à?”
Bà Lê giật thót trong lòng: “Tiểu Hàn, bố mẹ…”.
“Tôi còn tưởng chuyện lớn thế nào cơ.
” Lê Hàn tặc lưỡi: “Nó c.h.ế.t rồi sao, các người đang khóc tang đấy à?”
Ông Lê tái xanh mặt:“Khốn nạn!Mày nói cái gì ?!”
“Nói cho các người biết,đừng hòng mượn vận may của tôi nữa.
”Lê Hàn không hề tức giận,ngược lại bật cười:“Sau này cũng không
mượn được nữa,từ giờ nhà các người và tôi không còn quan hệ gì cả!”
Lần này,ông Lê đã hiểu ra,ông ta nổi giận:“Là mày đã giải trừ chuyện mượn vận ?!”
“Chi là mượn của con một chút vận may thôi,tính mạng của em trai con thì không quan trọngư?”Bà Lê bật khóc thành tiếng:“Với
con thì chỉ là một chút vận may,nhưng với em trai con là cả mạng sống của nó,sao con lại nhẫn tâm như vậy?”