CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 503
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:08:43
Lượt xem: 8
Người thừa kế thứ hai: Hoắc Đằng Phi
Người thừa kế thứ ba: Nhậm Kiêu
Người thừa kế thứ bốn: Ôn Phong Miên 1
Người thừa kế thứ năm: Khúc Tuyên
Trong số năm người thừa kế, lướt mắt nhìn qua một lướt, chẳng có lấy mộ0t ai họ kỷ.
Tất nhiên người nhà họ Kỷ
cũng biết Ôn Phong Miên mang họ Kỷ, là người nhà họ Kỷ.
Nhưng cho dù như thế bọn họ1 cũng đã cho người
khác họ chiếm giữ bốn trên năm vị trí rồi.
Không một người nhà họ Kỷ nào muốn nhìn thấy tỉ lệ này.
Tuy bảo người khác họ gia nhập vào nhà họ Kỷ thì phải tuyên thệ mãi mãi không được phản bội nhà họ Kỷ.
Một
khi phản 6bội kết cục của bọn họ sẽ là không c.h.ế.t không thôi.
Nhà họ Kỷ có giới cổ vũ chống lưng, biết bao nhiêu
năm qua chưa bao g9iờ xuất hiện kẻ phản bội nào.
Nhưng ai biết liệu sau này có hay không?
“Các vị cũng nhìn thấy cả rồi đấy” Viện trưởng đẩy gọng kính, thở dài một hơi, “Năm sáu năm nay người nhà họ
Kỷ chúng ta đã tuột dốc trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, phần lớn các nghiên cứu khoa học là cống hiến của các
nhân tài chiêu mộ từ bên ngoài vào”
“Tuổi tác của người thừa kế phải dưới năm mươi tuổi, đồng thời phải có mặt trên bảng công huân, sau đó là đối
chiếu với thứ hạng cống hiến của các nghiên cứu khoa học, từ đó mới có thứ tự sắp xếp thế này”
Trong đại sảnh yên ắng.
Kỷ Nhất Hàng cũng im lặng, không nói lời nào.
Ông ấy nhớ rất rõ, sự cố trên đảo nhỏ mà Ôn Phong Miên từng trải qua khi đó đã gây ra cái c.h.ế.t cho năm nghiên
cứu viên của nhà họ Kỳ.
Năm nghiên cứu viên đó đều là tinh anh của nhà họ Kỷ khi ấy.
Nếu như Ôn Phong Miên
cũng c.h.ế.t trong sự cố ấy thật, vậy thì trong năm người thừa kế được lựa chọn ra ngày hôm nay sẽ chẳng có một ai
là người nhà họ Kỷ.
“Viện trưởng.
Bên cạnh bàn dài, một người trung niên ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại, “Kế thừa nhà họ Kỷ và viện
nghiên cứu mà không có quy định người nhà họ Kỷ được ưu tiên nhất à?”
Để người khác họ thừa kế nhà họ Kỷ, thể là thế nào? Nội viện có thể cho những người khác họ ấy địa vị và thân
phận cao quý những quyền thừa kế thì sao?
Viện trưởng ngừng lại vài giây rồi mới đáp: “Đây là ý kiến của bổn gia”
Lúc này, một vị các lão cũng lên tiếng: “Đối với bổn gia, bọn họ chỉ cần nghiên cứu chứ không cần họ tên”
Lại là sự yên lặng.
Cậu ấy là sự thật, có cổ võ ở đây, người bình thường chỉ có thể chịu khuất phục.
Cho dù sau này nhà họ Kỷ bị thay
đổi họ thật thì bọn họ cũng không dám phản bội giới cổ võ.
“Đây không phải là kết quả cuối cùng” Viện trưởng lại cho người phân phát một chồng tài liệu, “Cuối năm, chúng
ta sẽ có cuộc bỏ phiếu cuối cùng, người trong bồn gia cũng sẽ tới”
“Nếu như trong số những người thừa kế bên trên có người thuộc hệ phái của mọi người thì nhớ báo cho bọn họ
biết.”
Ba người thừa kế được chọn là Hoắc Đằng Phi, Nhậm Kiêu và Khúc Tuyên thuộc các hệ phái khác nhau và cùng là
con rể của nhà họ Kỷ.
Chỉ có Nhan Nhược Tuyết là trường hợp đặc biệt.
Nhưng cũng chỉ có Nhan Nhược Tuyết là
có mạng lưới quan hệ rất rộng ở châu âu.
Về mặt nghiên cứu khoa học, không ít tài liệu nòng cốt và vật liệu thí nghiệm đều nằm trong tay các thế lực lớn ở
quốc tế.
Không có mạng lưới quan hệ, một khi bị các thế lực lớn này phong tỏa tài liệu và vật liệu, nghiên cứu của
nhà họ Ký sẽ bị gián đoạn.
Một nguyên nhân khác khiến các vị các lão chọn Nhan Nhược Tuyết làm người thừa kế
thứ nhất là vì cháu gái của cô ta Nhan An Hòa là thành viên của Đan Minh, tương lai rất có khả năng sẽ bái sư gia
nhập vào sự môn hiện tại của Lâm Thanh Gia.
Kỷ Nhất Hàng cầm tài liệu về nhà, kể lại mọi chuyện trong cuộc họp cho bà Kỷ.
Bà Kỷ cau mày: “Mạng lưới quan hệ của Nhan Nhược Tuyết có rộng bằng Yểu Yểu không?”
Nếu như là trước đây, quả thật Nhan Nhược Tuyết có thể được gọi là thiên tài trẻ tuổi số một của nhà họ Kỷ.
Nhưng Doanh Tử Khâm đến nhà họ Kỷ, còn có thể tùy ý lấy ra rất nhiều thiệp mời quý giá của giới cổ võ và không
ít vật liệu thí nghiệm hiếm hoi.
Quả thật bà Kỷ chẳng biết Doanh Tử Khâm quen biết với những người như thế nào,
nhưng bà có thể khẳng định rằng nếu chọn bừa một người chắc chắn người đó cũng là nhân vật khiến người khác
ngưỡng mộ.
“Chắc chắn không” Kỷ Nhất Hàng lắc đầu, “Nhưng mà chuyện này vẫn phải xem ý của Phong Miên, vốn dĩ Phong
Cố Diệp Phi
Miễn không có ý muốn thừa kế nhà họ Kỷ nên không thể cưỡng ép được.”
Bà Ký gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Bố chúng ta cũng bảo không thể vây hãm Yểu Yểu ở nhà họ Ký”
“Dù sao đây vẫn chưa phải là kết quả cuối cùng” Kỷ Nhất Hàng khẽ thở dài, “Vẫn còn khoảng ba tháng nữa, tuy tài
năng và trí thông minh của anh không được bằng Phong Miên nhưng anh cũng chuẩn bị cạnh tranh xem sao”
Có thể dự đoán một khi Nhan Nhược Tuyết trở thành người thừa kế cô ta sẽ chèn ép bọn họ tới mức nào Loại
người lòng dạ hẹp hòi như thể hoàn toàn không thích hợp làm người thừa kế.
Sắc mặt bà Kỷ trở nên nghiêm túc: “Em sẽ giúp anh.”
Ở một phía khác.
Trong một nhà hàng món Tây.
“Cô, chúc mừng nhé!” Nhan An Hòa mỉm cười, “Cháu còn tưởng là sau khi Kỷ Nhất Nguyên thất thế, chắc chắn cô
sẽ bị mất không ít tài nguyên, chẳng ngờ nhà họ Kỷ lại chọn cô làm người thừa kế thứ nhất.”
Nhan Nhược Tuyết khẽ nhấp một ngụm rượu vang, sau đó lắc lắc chiếc ly: “Hết cách rồi, ai bảo thành quả nghiên
cứu của cô là nhiều nhất chứ, bọn họ chỉ đành phải xếp cô ở vị trí đầu thôi.”
Ôn Phong Miên quay về rồi nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế ông ta cũng chẳng hoàn thành được
mấy cái thí nghiệm.
Hiểm khi tâm trạng Nhan Nhược Tuyết được vui vẻ thế này: “An Hòa, có phải Vũ Trạch đã kết thúc huấn luyện rồi
không? Lễ quốc khánh các cháu không ra ngoài chơi à? Sau này nhà họ Kỷ còn phải nhờ thằng bé bảo vệ đấy”
Ninh Vũ Trạch là bạn trai của Nhan An Hòa.
“Cô à, bây giờ anh ấy vẫn là đội viên dự bị” Nhan An Hòa có hơi ngại ngùng, “Đến cả sếp lớn còn chưa gặp bao
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-thien-kim-that-lac/chuong-503.html.]
giờ, muốn vào được đội Nhất Tự đầu có dễ dàng như thế”
Trong mắt mọi người, các thế lực đẳng cấp ở Để độ là nhà họ Mục, nhà họ Nhiếp và nhà họ Tu.
Nhưng thực ra không phải như vậy.
Đối với những người ở trong giới như bọn họ, ngoại trừ giới cổ võ và giới cổ y ra, nhóm người đẳng cấp nhất nên là
nhà Đệ Ngũ, nhà họ Kỷ, đội Nhất Tự cùng với Đại học Đế Đô mới đúng.
Nhà Đệ Ngũ ở đây không chỉ nói đến nhóm người theo nghiệp kinh doanh, mà còn cả những người sở hữu tài
năng bói toán nữa.
Đặc biệt là đội Nhất Tự, phụ trách việc giám sát tất cả các gia tộc lớn nhỏ ở Đế Đô, có liên kết
trực tiếp với IBI, quyền lực rất lớn.
Nhan Nhược Tuyết cũng cười nói: “An Hòa à, nắm cho chắc vào”
Nếu như bọn họ có cả quan hệ với bên phía đội Nhất Tự thì có thể tung hoành ngang dọc khắp cả Đế Đô rồi.
***
Sau khi tạm biệt Nhan Nhược Tuyết, Nhan An Hòa quay trở về Đại học Đế Đô.
Cô ta đã học năm ba rồi, lịch học
không nhiều bằng năm hai.
Nhan An Hòa còn là hội trưởng hội sinh viên trường nữa, có rất nhiều người quen biết
cô ta, các đàn em đều lên tiếng chào hỏi cô ta.
Nhưng hôm nay các tân sinh viên đi trên đường đều rất vội vã, tất cả
bọn họ cùng chạy về một hướng, còn có vài người bất cẩn đụng trúng Nhan An Hòa nữa.
Nhan An Hòa cau mày, cũng theo sang đó thì nhìn thấy trước mặt có một đám đông vây quanh, đứng chen chúc
với nhau.
Còn có không ít người giơ cao bảng cổ vũ, chữ trên mỗi bảng mỗi khác.
“Doanh thần nhìn em!”
“Doanh thần Doanh thần, mãi mãi là thần!”
Hệt như Tả Lê đã nghĩ, sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Doanh Tử Khâm bị các sinh viên của
Đại học Đế Đô phát hiện ra.
Sau đó bị bao vây kín mít, một con kiến cũng chẳng chui lọt được.
Lúc mới đầu, các bảo vệ còn tưởng là trong trường có đám đông tụ tập gây rối, sau này phát hiện ra là Doanh Tử
Khâm, bọn họ đều dở khóc dở cười.
Sau đó một chú bảo vệ lợi dụng đặc quyền để xin chữ ký cho đứa con gái vẫn
còn học cấp ba của mình xong, liền vui vẻ rời đi.
Trên diễn đàn Đại học Đế đô cũng bùng nổ.
“Doanh thần tươi ngon mới ra lò đây, tôi chụp được chính diện rồi! Phải gọi là đỉnh của chóp, cái nhan sắc này thử
hỏi còn! Có! Ai! Nữa!”
“Lấy được chữ ký rồi, chữ của Doanh Thần đúng là không phải đẹp bình thường, hình như Doanh thần từng luyện
thư pháp nhỉ?”
“A a a a a, tôi đang học vi tích phân, không ra ngoài đó được, các chị em ơi giành một chữ ký giúp tôi với, làm ơn
làm ơn đấy, tôi ra giá cao nha.”
“Bày sạp, giúp giành chữ ký, không thu tiền chỉ cần nhớ bỏ phiếu cho tui là được, địa chỉ là “đường liên kết”, tui là
Lộ Thanh Phong lớp 02 khoa biểu diễn năm ba Học viện Hí kịch Đế Đô nha”
“Vãi nồi, các người ở học viện hí kịch kể bên mà chạy tới đây làm gì?”
“Sau này tôi phải vào Truyền thông Sơ Quang, gặp mặt sếp của mình trước cũng không được à?”
Các sinh viên năm nhất Đại học Để độ: “…”
Thất sách.
Bọn họ sắp quên béng mất rằng Doanh Tử Khâm là sếp của Truyền thông Sơ Quang.
Cuộc cạnh tranh này có hơi
khốc liệt quá đấy.
Trên diễn đàn đã nổ ra cuộc cãi vã rồi nhưng Doanh Tử Khâm lại chẳng hề biết chuyện đã xảy ra
trên diễn đàn.
Cô miết miết cổ tay, nhìn các sinh viên xếp hàng ở phía sau đang nhìn mình bằng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Cái
hàng này đã xếp dài đến tận cổng phía đông của Đại học Đế đô rồi.
Nơi này là trung tâm hoạt động, còn cách cổng
đồng đến tận năm trăm mét nữa cơ.
Doanh Tử Khâm: “…”
Cuối cùng cô cũng biết được cảm giác tay tê rần là như thế nào.
Trước đây cô đánh nhau cũng chẳng thấy tê tay bao
giờ.
Nữ sinh xếp đầu tiên rất thấu hiểu: “Doanh thần, cậu nghỉ ngơi một lát đi, chiều hôm nay tớ không có lớp, không
vội”
Doanh Tử Khâm gật đầu, cô mở chai nước ra uống một ngụm.
Đúng lúc đó, điện thoại có sáng lên, là tin nhắn Phú
Quận Thâm gửi tới.
“Bạn nhỏ, buổi tối anh đón em nhé?”
Doanh Tử Khâm dùng tay trái gõ vài chữ.
“Mệt đến không muốn động đậy”
“À, anh sẽ động đậy thay em, em cứ ngồi yên đi, ngoan nhé”
Gương mặt Doanh Tử Khâm không cảm xúc, nhấn tắt điện thoại, sau đó cầm bút lên ký tên đưa cho cô gái.
Cô gái tình cờ nhìn thấy chỗ người liên lạc chỉ có ký hiệu con heo: “???”
Cô ấy cầm lấy chữ ký, rời đi với gương mặt ngơ ngác.
Đúng là cô ấy phải chịu một đòn nặng nề, đau buồn không
thôi.
Cô gái lấy điện thoại ra đăng nhập vào Weibo, đau đớn nhấn vào Super topic của CP thần dược, đăng một
dòng Weibo lên.
“Các chị em ơi, hu hu hu, làm sao đây, Doanh thần có heo rồi, không phải là Tổng Giám đốc Phó của chúng ta”
“Cái gì cái gì cái gì?”
Những bình luận bên dưới toàn là hình lỗ tai.Cô nữ sinh không trả lời,vẫn chìm đắm trong nỗi đau buồn vì cặp đôi mình đu đã bề
thuyền.Tất cả các sinh viên đều không phát hiện ra Nhan An Hòa,những sinh viên không giành được hàng đầu cũng đang lấy từ mới
của IELTS ra học thuộc.
Nhan An Hòa mím môi,không thể nào chịu đựng nổi nữa,cô ta lên tiếng:“Bây giờ đang trong giờ hành chính,là thời gian lên lớp,
các cô các cậu vây quanh nơi này gây ra ùn tắc giao thông,còn ra cái thể thống gì nữa hả?”
Bầu không khí vốn đang tưng bừng,náo nhiệt chợt ngừng lại trong nháy mắt.Các sinh viên đều hơi ngây ra,đưa mắt nhìn sang phía
cô ta.Doanh Tử Khâm ngẩng đầu.
“Doanh Tử Khâm,có đúng là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp thật nhưng tân sinh viên năm nhất mà có thể ngó lơ kỷ luật của trường học
như thếà?”Nhan An Hòa lấy số tay công tác ra,lạnh nhạt lên tiếng,“Khoa nào đấy?Tôi báo cáo với lãnh đạo khoa cổ”