CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 334
Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:37:36
Lượt xem: 12
Lúc này đang là thời điểm tan học, người qua người lại trước cổng trường, cả phụ huynh lẫn học sinh đều rất đông.
Đặc biệt đương sự lại 3là Doanh Tử Khâm và Doanh Nguyệt Huyên nữa.
Độ nổi tiếng của hai người trường Thanh Trí đều không nhỏ, Doanh Tử Khâm gần như 1được học sinh của cả ba
khối trong trường xưng tụng là thần học.
Cộng Thêm Mạnh Như, bà ta mặc kiểu quần áo hiện tại đang mốt nhất ở
Đê9́ đô, phong cách khác biệt với người thành phố Hộ.
Nhưng không khó để nhận ra bà ta xuất thân từ gia đình
giàu có, hơn nữa khí thể còn 3bức người.
Nhìn thấy cảnh này, không ít học sinh dừng lại nửa nghi ngờ nửa ngạc nhiên.
Doanh Tử Khâm cũng dừng bước ch8ân, quay đầu.
Đôi mắt phượng của cô vừa lạnh lùng vừa điềm tĩnh, chẳng hề
có bất cứ cảm xúc nào giống như tuyết trên đỉnh núi xa xa.
Mù mịt nhưng lại có chút cô độc và kiêu ngạo.
Biểu cảm của Mạnh Như trở nên cứng đờ trong phút chốc, gần như không thể chống đỡ nổi ánh mắt nhìn lướt qua
của cô.
Một đứa con gái nuôi mà lại có khí thế mạnh mẽ như vậy ư? Doanh Nguyệt Huyên chọn thời điểm này để tìm
Doanh Tử Khâm, ngoài việc thật sự muốn gặp mặt Doanh Thiên Luật một lần ra, quả thật cô ta muốn Mạnh Như
nhìn thấy điều đó.
Bởi vì cô ta biết, Doanh Tử Khâm hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Cô ta có cảm giác vui sướng âm ỉ, đang khoe khoang với Doanh Tử Khâm rằng cô ta đã đặt nửa bước chân tới Đế
đồ rồi.
“Bác ơi, bác buồn cười thật đấy.” Tu Vũ cũng quay người lại, cô ấy gác một cánh tay lên vai Doanh Tử Khâm, một
tay chỉ vào Mạnh Như “Lại còn chị gái? Rồi còn nhờ giúp đỡ nữa chứ? Bác có biết nhà họ Doanh đối xử với Tử
Khâm của chúng tôi như thế nào không?”
Câu nói này khiến cho cả Doanh Nguyệt Huyên và Mạnh Như đều ngẩn người.
Doanh Nguyệt Huyên gần như biết
rõ Tu Vũ định nói điều gì nhưng cô ta không ngăn cản kịp nữa.
“Bác ơi, bác hỏi các bạn học xung quanh xem, có ai không biết nhà họ Doanh xem Tử Khâm như kho m.á.u di động
chứ? Kho m.á.u di động đấy bác biết không?” Tu Vũ lạnh lùng tiếp lời: “Ở nhà họ Doanh, Tử Khâm sắp c.h.ế.t tới nơi
rồi, bây giờ còn biết nhờ cậu ấy giúp đỡ à? Sao lúc trước không nhờ?”
Những học sinh dừng lại cũng thi nhau lên tiếng.
“Đúng thế, tuy rằng đầu sỏ gây nên tội là Doanh Lộ Vi nhưng
Doanh thần có phải là dạng thánh mẫu đầu, dựa vào cái gì mà bắt cậu ấy phải tha thứ cho nhà họ Doanh chứ?”
“Còn không biết xấu hổ nhắc tới gia giáo của Doanh thần nữa, đổi thành tội á hả, người nhà họ Doanh mà tới tìm
tôi, tôi sẽ một cước đá bay bọn họ.”
Sắc mặt của Doanh Nguyệt Huyên dần dần trở nên trắng bệch.
“Nên là bác gái à, cháu khuyên bác trước khi hiểu rõ sự thật thì bớt lời đi, biết tại sao ông nội của Tiểu Minh có thể
sống đến chín mươi tuổi, còn bác chỉ có thể sống đến năm mươi thôi không?” Tu Vũ chậc một tiếng: “Bởi vì ông nội
của Tiểu Minh ấy, xưa nay không bao giờ lo chuyện bao đồng.”
Các học sinh xung quanh bật cười thành tiếng, ý tứ vô cùng châm biếm.
Trước khi được gả vào nhà họ Nguyên,
Mạnh Như cũng là tiểu thư có tiếng ở Đế đô, thái độ luôn đúng mực nhưng cũng bị những lời này của Tu Vũ chọc
cho giận đến xanh mặt.
Vả lại, xưa nay chưa có ai từng nói bà ta như thế.
Mặc dù ở Đế đô, nhà họ Nguyên chẳng
xếp nổi trong mười hàng đầu trên bảng xếp hạng nhưng cũng là một gia tộc cỡ trung, có thể lực nhất định.
Gương
mặt của Mạnh Như lúc xanh, lúc trắng, bà ta nghiến răng, cười khẩy một tiếng: “Cô… Cô đúng là không có gia
giáo!”
“Còn cả cậu nữa, Doanh Nguyệt Huyên.” Tu Vũ trợn trắng mắt, không thèm để ý tới Mạnh Như, cô ấy lại nhìn về
phía Doanh Nguyệt Huyên: “Còn cậu đấy, đừng có ở đây giả vờ chị em thân thiết, còn gọi em gái nữa chứ, cậu
xứng à?”
Cô ấy thấy ghét dáng vẻ này của Doanh Nguyệt Huyên nhất.
Có lúc khúm núm vâng dạ, nói năng không nên lời,
đôi lúc lại giữ thái độ đúng đắn.
Vô duyên vô cớ khiến người khác hiểu lầm, mang đến những phiền phức không
đáng có cho Doanh Tử Khâm.
“Đúng là nực cười.” Tu Vũ sờ sờ cằm: “Cậu không tìm được anh trai cậu thì tìm Tử Khâm đòi, nhìn câu này của cậu
chắc Tử Khâm nhà chúng tôi mới là Đại tiểu thư nhà họ Doanh à? Hả?”
Câu này khiến cho Doanh Nguyệt Huyên hoàn toàn biến sắc.
Ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô ta,
giống như bị mũi nhọn đ.â.m vào lưng khiến người ta khó lòng nhịn được.
Không phải cô ta chưa từng nghe người khác nói là cô ta học không bằng Doanh Tử Khâm, vẻ ngoài không bằng
Doanh Tử Khâm, nghệ thuật thể dục cũng không bằng Doanh Tử Khâm.
Nhưng mà một năm trước đây bọn họ sẽ không nói như thế.
Trước đây bọn họ đều bảo Doanh Tử Khâm không
thông minh, tài giỏi, hiểu chuyện, nhã nhặn bằng cô ta.
Doanh Nguyệt Huyên chưa bao giờ nghĩ đến việc cô ta chỉ đi châu Âu có một năm mà mọi chuyện đã thay đổi hoàn
toàn thể này.
Cô ta còn có gì có thể so sánh được với Doanh Tử Khâm nữa đây?
Chỉ có danh phận Đại tiểu thư nhà họ Doanh thôi.
Thế nhưng, thân phận này cũng là giả.
Tuy nhiên cô ta nhất định
phải nắm chặt nó trong tay.
Mạnh Như cũng nóng nảy đến phát hoảng nhưng bên ngoài vẫn mạnh miệng: “Nguyệt Huyên, đi, không trò
chuyện với lũ dân thường này nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-thien-kim-that-lac/chuong-334.html.]
Hai người bọn họ đi vững vàng nhưng bóng lưng lại có vẻ chật vật.
Các học sinh cũng giải tán.
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo, đưa cho Tu Vũ: “Cảm ơn, phí vất vả đây.”
Tu Vũ biết bên trong chiếc hộp chứa thứ gì.
Là thuốc viên có thể dưỡng dung dưỡng nhan, làm căng da dẻ, bổ sung
nước một cách tự nhiên.
“Được thôi, bố Doanh.” Tu Vũ lập tức nhận lấy: “Sau này còn mấy chuyện hay ho thế này thì để tớ làm cho.” Mắng
người thoải mái mà còn có phần thưởng, đây là công việc tuyệt vời gì vậy, cô ấy phải làm hết!
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Tôi lại hy vọng là không có nữa.”
Tu Vũ bỏ chiếc hộp nhỏ vào trong cặp sách của mình: “Làm sao thế?”
Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: “Phiền.”
“Cũng phải.” Tu Vũ ngẫm nghĩ: “Nhưng miệng mọc trên người kẻ khác, chẳng cách nào bảo bọn họ im miệng
được.”
“Không sao cả, tốt nghiệp trung học rồi thì sẽ không gặp lại nữa.” Doanh Tử Khâm nhìn chiếc điện thoại một cái:
“Có người tới đón chúng ta rồi, đi bên này.”
Trên xe.
Mạnh Như ngồi ở phía sau, buồn rầu không chịu được.
Doanh Nguyệt Huyên cúi đầu: “Xin, xin lỗi Nguyên phu nhân, để bác chê cười rồi.” “Chuyện này đâu phải lỗi của
cháu, không liên quan gì đến cháu cá.” Mạnh Như cau mày, lạnh nhạt đáp: “Người cô kia của cháu đúng là không
phải người mà.”
Bà ta từng nghe nói đến những chuyện ấy của nhà họ Doanh nên lại càng thương xót cho Doanh Nguyệt Huyên
hơn.
Còn bẻ như thế đã bị cô ruột của mình vứt ra ngoài, may mà cuối cùng được tìm về.
“Thật ra cô của cháu…” Doanh Nguyệt Huyên mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cô ta cảm thấy Doanh Lộ Vi cũng khá đáng thương, một số chuyện có thể hiểu được.
Mạnh Như ngẩng đầu, lại nhìn về phía cô gái một cái, ánh mắt hơi ngập ngừng.
Có một người đàn ông đeo khẩu
trang đang đứng trước mặt cô gái.
Anh ta có dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, đôi chân thẳng tắp mà mạnh mẽ,
siêu mẫu quốc tế cũng khó lòng mà so sánh được.
Mái tóc ngắn đen như mun, đôi đồng tử màu hổ phách nhạt, làn
da màu trắng sử.
Cố Diệp Phi
Ngoài những thứ đó ra thì chẳng nhìn thấy được gì khác nữa.
Mạnh Như thôi không nhìn tiếp.
Doanh Tử Khâm không đáng để bà ta chú ý đến, bây giờ việc quan trọng nhất của
bà ta là đào tạo Doanh Nguyệt Huyên.
Tài năng của Doanh Nguyệt Huyên ở mảng máy tính vô cùng xuất sắc, đây
là thứ mà nhà họ Nguyên cần,
Mạnh Như lạnh nhạt ra lệnh cho tài xế: “Lái xe đi.”
***
Bên phía khác.
Ở Túy Ẩm Phong Lâm.
Thức ăn chay ở nhà hàng này bán rất chạy, phong cách kiến trúc cũng đi theo lối cổ điển.
Bên cạnh có một ngôi
chùa, cũng có hòa thượng sẽ tới đây dùng bữa.
Lăng Trọng Lâu bao gian phòng to nhất, đồng thời dùng nội kình
phong tỏa xung quanh.
Có một vị cổ võ giả mạnh mẽ như ông ấy trấn giữ tại đây thì sẽ chẳng có ai dám tới cả.
Nhiếp Triều là người đầu tiên tới, lần đầu tiên anh ta không mặc bộ âu phục màu hồng phấn đỏm dáng mà đổi
sang ăn mặc một cách chỉnh tề.
Lăng Trọng Lâu gật đầu: “Tiểu Nhiếp thiếu gia, anh trai cháu đâu?”
“Anh trai cháu bạn muốn chết, dạo gần đây còn thường xuyên bay ra nước ngoài nữa.” Nhiếp Triều ngồi phịch
xuống: “Chỉ khổ cho cháu, ngày nào cũng bị ông nội hành hạ.”
Lăng Trọng Lâu mỉm cười: “Cháu bị thế là đáng đấy, ông nội cháu mà không hành hạ cháu thì đến chiếc quần cháu
cũng bị người ta lừa đi mất rồi.” Nhiếp Triều: “…”
Anh ta chỉ bị lừa tình lừa tiền thôi mà.
Lại qua một lúc nữa, Doanh Tử Khâm, Phó Quân Thâm và Tu Vũ cũng tới
nơi.
Tu Vũ nhanh tay lẹ mắt chiếm lấy ghế ngồi bên cạnh Doanh Tử Khâm ngay trước mặt Giang Nhiên.
Giang Nhiên sa sầm mặt, đành phải ngồi xuống cạnh Lăng Trọng Lâu với vẻ không cam lòng.
“Đây là Doanh Tử Khâm đúng không?” Lăng Trọng Lâu quan sát cô gái với đôi mắt tán thưởng: “Tiểu Họa cứ nhắc
về cháu với bác suốt, quả nhiên là người nổi bật giữa đám đông.”
“Đúng vậy.” Giang Họa Bình mỉm cười tủm tỉm: “Xưa nay mắt nhìn người của em luôn rất tinh tường, không sai
được đâu.”
Doanh Tử Khâm gật đầu, chào hỏi hai người bọn họ, Phó Quân Thâm ngước mắt lên, đưa tay cởi khăn choàng cổ ra
giúp cô một cách rất tự nhiên.
Giữa lúc bọn họ đang trò chuyện, lượt đồ ăn thứ nhất đã được bưng lên.
Giang Nhiên lập tức cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cơm.
“Khoan đã, mọi người chưa đến đủ mà.” Lăng Trọng Lâu lại lên tiếng: “Chị họ của con đến trung tâm thương mại
Thế Kỷ mua đồ rồi, một lát nữa mới tới, đợi con bé tới rồi con mới được ăn.” Tiếng “lộp bộp” vang lên, đôi đũa
trong tay Giang Nhiên rơi xuống mặt đất.
Lần đầu tiên cậu ta để lộ vẻ mặt rầu rĩ như thế: “Chị họ của con tới rồi
à?”
Tu Vũ cũng ngơ ngác: “Chị họ của cậu tới rồi à?” “Thằng nhóc thối.” Lăng Trọng Lâu vỗ bốp vào đầu cậu ta, tức đến bật cười: “Con đừng có để lộ ra biểu cảm như thế trước mặt chị họ con, dù sao con phải biết là chị họ con có làm gì với con thì bố cũng không quản đâu.”
Đây là một quy tắc của nhà họ Lăng.
Bề trên không được nhúng tay vào chuyện giữa lớp con cháu, dễ làm mất tính công bằng, cho dù là chiến đấu sống c.h.ế.t cũng vậy.
Lần đầu tiên Doanh Tử Khâm nhìn thấy biểu cảm như vậy xuất hiện trên gương mặt của Giang Nhiên và Tu Vũ: “Chị họ của cậu ta làm sao cơ?” “Chị họ của cậu ta.” Phó Quân Thâm trầm ngâm một lát, sau đó nhướng mày lên không nhanh cũng không chậm tiếp lời: “Lát nữa em sẽ biết ngay thôi.”