Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 96: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:30:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đàn ông trẻ con bám dính như keo
Tạ Trạch tỉnh dậy từ sớm ngày hôm . Vừa mở mắt, lập tức lòng nở hoa vui sướng, chỉ vì mở mắt thấy gương mặt đang ngủ của cô.
Mèo con Kute
Mắt cô nhẹ nhàng khép , hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ, phủ một vệt bóng mờ nhạt mắt, má hồng hồng, mặt nghiêng gối lên cánh tay , thịt má ép , nhưng cô vẫn ngủ say sưa, thở đều đều, đôi môi hé mở, trông đáng yêu vô cùng.
Anh đ.á.n.h thức cô, nhưng kìm trái tim xao động. Anh nhẹ nhàng áp sát cô, môi khẽ chạm môi cô, cảm nhận thở của cô phả môi , nhột nhột, giống hệt tâm trạng lúc .
Mắt cong cong, ánh ngừng đảo quanh gương mặt cô.
Anh khẽ bĩu môi, đôi môi cô khẽ lõm xuống.
Thấy cô dấu hiệu tỉnh giấc, vội vàng thu môi, dám cử động.
May mà cô tỉnh, ngủ tiếp .
Chắc chắn cô ngủ say, mới nhẹ nhàng hôn trộm cô thêm mấy cái nữa, gương mặt đang ngủ của cô mà ngẩn .
Rõ ràng cô là vợ , mà vẫn cứ như tên trộm hương nho nhỏ, nhưng đây, thực sự thích cô, thích đến mức chỉ giấu cô túi áo.
Đã mấy kìm , mút chặt má cô buông, trực tiếp mút mặt cô mấy vết hằn, cô vì thế còn giận dỗi.
, sở dĩ như là vì quá thích cô, thích đến mức cho nữa.
Tạ Trạch đưa một ngón tay nhẹ nhàng chạm phần thịt má mềm mại, đàn hồi của cô, thầm hỏi trong lòng, nhóc con , rốt cuộc em thích em đến mức nào ?
Tạ Trạch đến căng tin mua bữa sáng, đường gặp đồng nghiệp nào cũng chào hỏi, tâm trạng đặc biệt .
Thế nhưng mấy đồng nghiệp thấy băng gạc , trong mắt đều lộ vẻ đồng cảm.
Tuy việc , thiệt hại xe cộ cũng cần bồi thường, nhưng nếu thì , liệu còn may mắn chỉ thương nhẹ như ?
Đừng tự mất mạng, đặc biệt là công việc của họ ai cũng đãi ngộ , còn một vợ xinh , nếu thực sự mất mạng, công việc mất , vợ cũng sẽ là của khác. May mắn là nhà máy thương , cho nghỉ một tháng, chỉ mất một tháng tiền lương thôi.
Tạ Trạch lạnh trong lòng, chế nhạo những kẻ ngốc nghếch đồng cảm với . Một trận thương, nhận nhiều hơn những gì họ thấy, đặc biệt là sự dịu dàng, quan tâm của vợ . Họ hiểu cái quái gì chứ, dù bắt thương thêm mười cũng bằng lòng.
Diệp Thư đàn ông gọi dậy.
Người đàn ông hôn nhẹ lên môi cô, khẽ gọi cô dậy: “Cục cưng, dậy ăn cơm thôi, em học chứ.”
Nghe thấy từ “ học” bên tai, cô mới sực nhớ , vì lo lắng cho , cô nghỉ học mấy ngày . Lúc đó vội vàng, cô nghĩ đến chuyện xin phép.
Cô bò dậy định vệ sinh cá nhân thì thấy bàn chuẩn sẵn đồ dùng của cô, ngay cả nước cũng còn bốc nóng hổi.
Chắc chắn là đàn ông bên cạnh chuẩn cho cô.
Cô vệ sinh xong ăn bữa sáng đàn ông mua, đó tìm quần áo trong tủ để .
Người đàn ông lúc đầu chỉ thản nhiên cô, nhưng khi thấy cô quần áo, đợi đến khi thể trắng nõn của cô lồ lộ mặt , cô lượt mặc từng món đồ lên mặt , ánh mắt dần trở nên thâm trầm.
Anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hình như lâu “nộp công lương”…
Diệp Thư quần áo xong cầm túi xách định ngoài. Cô chú ý đến ánh mắt của đàn ông, lúc cứ phớt lờ là , thuộc loại càng đáp càng lấn tới.
Tạ Trạch hồn: “Anh đưa em nhé.”
Diệp Thư xua tay: “Không cần , em gần lắm. Anh cứ ở nhà dưỡng bệnh, đợi khỏe hơn hãy đưa em .”
Cô cảm thấy bây giờ trưởng thành hơn nhiều so với lúc mới đến đây. Tuy bây giờ bắt cô nông việc nặng nhọc thì cô vẫn nổi, nhưng cô cũng kiên cường hơn một chút, những việc thể thì cô tự .
Người đàn ông nỡ để cô như , rõ ràng là chính gọi cô dậy học mà.
Anh dậy đến mặt cô, cô gì, lông mày cũng nhíu chặt.
Diệp Thư thật sự hết cách với . Người đàn ông càng ngày càng sống thụt lùi, ở cạnh cô thì sắp thoái hóa thành trẻ con .
“Cúi xuống!”
Người đàn ông ngoan ngoãn cúi đầu, cô nắm lấy cổ áo kiễng chân hôn một cái lên môi .
Đối phó với trẻ con thì cứ cho một viên kẹo là .
Cô rụt tay định , nhưng đàn ông trực tiếp ôm lấy eo.
Tạ Trạch nhấc bổng cô lên, hung hăng hôn lên môi cô, một nụ hôn ướt át kéo dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-96.html.]
Nụ hôn kết thúc, mặt Diệp Thư đỏ bừng: “Vậy em đây, ở nhà ngoan nhé.”
“Ừ ừ.” Người đàn ông dựa trán trán cô đáp.
Hôm nay tan học sớm, Diệp Thư và Lâm Linh cùng khỏi trường. Ban đầu cô nghĩ sẽ nhanh một chút, ở nhà chắc đợi sốt ruột lắm .
khi sắp đến cổng trường, cô thấy đàn ông đợi sẵn.
…
Thật là quá sốt ruột , trực tiếp chạy đến đây “rình” cô , rõ ràng dặn ở nhà đợi mà.
Tạ Trạch thấy cô liền tới, một tay nhận lấy túi của cô.
“Hôm nay học mệt ?”
“Không mệt.”
“Có buồn ngủ ?”
“Không buồn ngủ.”
“Vậy chúng về nhà thôi.”
Lâm Linh lúc đầu những vết băng gạc lớn chồng Diệp Thư cho giật , nhưng khi cuộc đối thoại của hai vợ chồng, thấy từ lúc họ đến, trong mắt chồng Diệp Thư chỉ một Diệp Thư, cô bỗng nhiên cảm thấy trở nên thừa thãi vô hình, rõ ràng cô cùng Diệp Thư suốt cả đoạn đường.
“Cái đó… Diệp Thư, tớ về đây.” Cô mà thì thật là kém tinh tế quá.
Lúc cô mới thấy chồng Diệp Thư liếc cô một cái, chỉ là một cái tùy ý, cũng gì, như thể đồng ý lời cô .
…
Đợi Lâm Linh , Diệp Thư mới lườm đàn ông:
“Anh chạy đây gì, băng gạc thế .” Không sợ mất mặt .
Tạ Trạch dùng túi của cô che tay , khẽ véo ngón út của cô.
“Ở nhà nhớ em quá, nhớ đến mức yên .”
Anh thật lòng, còn việc gì đó để thì thể phân tán sự chú ý, bây giờ rảnh rỗi ở nhà thì trong đầu là cô.
“Đừng lời ong bướm nữa, về nhà thôi.”
“Ừ ừ.” Tạ Trạch cúi đầu cô mím môi .
Sau Diệp Thư mới dần dần nhận , đàn ông biến thành một con quỷ bám dính.
Mỗi cô tan học về, luôn một đàn ông cao lớn theo cô, cực kỳ khoa trương, cô cho đón cô nữa, liền trực tiếp đợi cô ở cổng nhà máy. Cô xuất hiện, mắt liền như mọc cô , nhiều đồng nghiệp trong nhà máy đều thấy, đường cô nhận bao nhiêu ánh mắt trêu chọc .
Cho đến một ngày, đàn ông thần thần bí bí bảo cô chiều xin nghỉ, nhất định về nhà lúc 3 giờ chiều, còn bảo cô đợi ở quảng trường nhà máy.
Hỏi là chuyện gì cũng , cô tuy là chuyện gì, nhưng ánh mắt đàn ông sáng rực lên.
Cô vẫn lời xin nghỉ.
Đi bộ trở nhà máy, đến quảng trường thấy tiếng loa phóng thanh. Cô theo tiếng động tới.
Tiếng động phát từ quảng trường.
Cô loáng thoáng thấy tên Tạ Trạch.
Đến quảng trường, cô mới phát hiện quảng trường nhiều , sân khấu chính giữa giám đốc nhà máy, và… và cả đàn ông của cô.
Chỉ thấy đàn ông của cô đeo một bông hoa đỏ lớn ngực, giám đốc nhà máy đang phát biểu, đại ý là khen ngợi hành vi thấy việc nghĩa tay của đàn ông…
Tạ Trạch chút lơ đãng, ánh mắt khắp nơi tìm kiếm sân khấu, cuối cùng ở góc sân thấy quen thuộc, lập tức mắt cong cong, nhe răng với cô.
Diệp Thư ngây nụ ngây ngô của , bông hoa đỏ lớn đó hợp đến bất ngờ với , còn bằng khen tay giám đốc nhà máy, rõ ràng là để trao cho .
Cuối cùng cô nhịn , ôm bụng bật lớn.
Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Sao buồn thế chứ!