Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 90: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Em tình nguyện là em biến mất chứ
Tạ Trạch định dậy, nhưng kéo trúng vết thương , đau đến hít một tiếng.
Diệp Thư vội vàng gọi dừng , “Anh đừng động đậy!”
Cô nhanh chóng tới, nắm lấy tay , nhưng thấy ngay cả lòng bàn tay cũng băng gạc quấn kín.
Cô rốt cuộc vẫn nhịn , nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tạ Trạch bảo bối của rơi lệ thì đau lòng, cũng hoảng loạn. Anh chủ động nắm lấy tay cô.
“Bảo bối em đừng , , chỉ là vài vết thương ngoài da thôi, ghê thôi chứ thật chẳng gì .”
Anh dỗ dành cô, thầm mắng đám cháu bất cẩn trong lòng. Đã là đừng truyền ngoài, bảo bối của hết, còn chạy đến đây .
Nước mắt Diệp Thư vẫn ngừng rơi, những vết thương lớn nhỏ , thậm chí ngay cả đầu cũng băng bó, cô càng càng dữ dội.
Cuối cùng nhịn nữa, cô vội vàng ôm lấy đàn ông, vùi mặt lòng nức nở: “Em sợ c.h.ế.t lắm, em c.h.ế.t như bà nội , nếu c.h.ế.t thì thà em c.h.ế.t còn hơn.”
Nếu thật sự vì cô mà dẫn đến cốt truyện sụp đổ, nếu thật sự c.h.ế.t thì cô thật sự tình nguyện đó là cô. Vốn dĩ cô mới là kết cục giống bà nội, bây giờ bà nội , nếu cũng vì cô mà thì một cô ở thế giới trong sách còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng trực tiếp thuận theo cốt truyện, để cô biến mất còn hơn.
“Em linh tinh cái gì đó!”
Nghe cô những lời sống c.h.ế.t, còn thà cô c.h.ế.t còn hơn, Tạ Trạch lập tức nghiêm mặt . Anh cho phép cô suy nghĩ đó, cả hai bọn họ ai cũng sẽ c.h.ế.t.
Diệp Thư vẫn tiếp tục nức nở, nỗi lo lắng trong lòng cô thể thật cho . Trời đất ơi cô sợ hãi bao, đây cô sợ c.h.ế.t, nhưng bây giờ cô càng sợ vì mà c.h.ế.t.
Thấy trong lòng càng lúc càng đau lòng, Tạ Trạch nâng bàn tay đang băng bó lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Đừng nữa bảo bối, thật sự , lừa em, thật sự chỉ là vết thương ngoài da thôi, vài ngày nữa là sẽ khỏi mà.”
Diệp Thư gật đầu trong lòng , thấy băng gạc n.g.ự.c , cô rời khỏi vòng tay .
Mắt mũi cô đều đỏ hoe vì , lúc đang bĩu môi hai tay lau nước mắt, thỉnh thoảng cái mũi nhỏ hít hít một tiếng, trông cái vẻ đáng thương vô cùng.
Tạ Trạch thấy, đau lòng ngứa ngáy trong lòng.
Cô tủi như , là vì . Cô chắc chắn quan tâm , yêu nhiều hơn cả chính nghĩ.
“Thôi bảo bối, nữa là xinh .”
“Đáng ghét!” Diệp Thư giơ tay lên định đ.ấ.m , nhưng nghĩ đến còn đang thương, cô rụt tay về.
Tạ Trạch thấy hành động đáng yêu của cô thì bật .
Diệp Thư trợn mắt với đôi mắt đỏ hoe.
Anh chỉ cưng chiều mỉm cô, nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn một cái.
Thấy còn tâm trí mà hôn cô, Diệp Thư mới tin vài phần lời .
“Sao lật xe ?” Rõ ràng đây kỹ năng lái xe của mà.
Biết ngay cô sẽ hỏi mà.
Anh suy nghĩ của , chỉ đơn giản thuật quá trình sự việc.
“Sao trở nên bụng thế?”
Thật giống chút nào.
Một câu của cô khiến bật lớn. Hóa , cô sớm là như thế nào .
Anh nắm tay cô, những lời nửa thật nửa giả, “Đứa bé đó còn nhỏ, coi như là tích phúc cho con cái của chúng .”
Diệp Thư bĩu môi, khóe mắt đỏ lên.
Cô khẽ lẩm bẩm: “Vậy mau khỏe đấy.”
“Anh sẽ khỏe, hứa.” Tạ Trạch lặng lẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mở lời .
Sau một hồi trút bầu tâm sự, Diệp Thư xác nhận thật sự , cô mới nghĩ đến một vấn đề khác.
“Cũng sắp đến bữa cơm , là ăn tối , bây giờ em mua cho .”
“Ê…”
Tạ Trạch định giữ cô , nào ngờ cô xong cầm túi xách chạy vội ngoài.
Cô chạy mất hút ngay lập tức, Tạ Trạch cánh cửa đang khép hờ, một lúc , nụ mặt mới hiện rõ.
“Đồ ngốc nghếch …” Anh khẽ .
Diệp Thư mua cơm xong liền về phòng bệnh, thích ăn thịt nên cô gọi mấy món mặn.
“A ~” Cô dùng muỗng múc một muỗng lớn cơm và thức ăn, đưa muỗng đến bên miệng .
Tạ Trạch ngoan ngoãn há miệng ăn hết một miếng cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-90.html.]
“Ngon ?”
Anh nhai gật đầu, “Ngon.”
Mèo con Kute
Nghe câu trả lời của , Diệp Thư nở nụ , thích là .
Trước đây là chăm sóc cô, bây giờ thương , cũng nên đến lượt cô chăm sóc .
Cô múc một muỗng lớn nữa, tiếp tục đưa đến miệng .
“A ~”
Mặc dù cô lo lắng, nhưng bây giờ cô thật sự sống sờ sờ xuất hiện mặt , niềm vui trong lòng chỉ .
Tâm trạng , khẩu vị tự nhiên cũng , một bát cơm đầy ắp ăn sạch sành sanh.
Ăn xong, Diệp Thư lau sạch miệng cho .
“Em cũng ăn cơm .” Anh chỉ phần cơm bên cạnh .
“Ừ ừ.”
Cô cầm đũa ăn, nhưng ăn vài miếng thì dừng .
Tạ Trạch cau mày, “Sao dừng , ăn nữa ?” Chẳng ăn mấy miếng.
Diệp Thư gật đầu, “Em khẩu vị.”
Vốn dĩ cô là thể giữ chuyện trong lòng, cứ chuyện là cô mất khẩu vị. Hơn nữa khi ngoài cô còn ăn một quả trong gian, bây giờ càng ăn.
Quả trong gian… Cô chợt nghĩ, cô thể đưa quả đó cho ăn mà, bây giờ đang yếu, ăn quả đó .
“Sao em thích ăn cơm , ăn cơm thì mà cho sức khỏe .” Anh bắt đầu lải nhải, bình thường cô gì cũng thể chiều theo, nhưng riêng chuyện sửa cái thói quen của cô.
Sao ăn cơm chứ, ăn cơm dễ bệnh, cô vốn gầy , nếu cơ thể bệnh thì lấy năng lượng mà chống đỡ, những bệnh lâu ngày ai mà gầy gò ốm yếu .
Diệp Thư kiên nhẫn với sự cằn nhằn của .
“Ôi, đừng lải nhải nữa, nhiều như em càng khẩu vị.”
Nói cô trực tiếp đặt bát cơm sang một bên.
Tạ Trạch:…
“Được , lải nhải nữa, em mau ăn thêm chút .”
“Không ăn nữa, khẩu vị.” Cô ăn quả trong gian thì mà đói .
Tạ Trạch sốt ruột quá, giả vờ hít một tiếng, bắt đầu giả vờ đau.
Quả nhiên con cá c.ắ.n câu.
“Sao ? Anh đau ở ?” Diệp Thư vội vàng dậy tiến đến mặt , từ xuống .
“Anh sốt ruột đến đau lòng, em cứ chịu ăn cơm.”
“Xí ~”
Cái gì chứ, trêu cô , Diệp Thư cạn lời trực tiếp xuống.
Lại thấy vẻ mặt nịnh nọt của đàn ông, cuối cùng cô bực bội đáp , “Em ăn , khi đến đây em ăn .” Ăn quả trong gian .
“Thật ?”
“Thật mà! Chẳng lẽ nghi ngờ em lừa ?” Cô bĩu môi .
“Không, tin em, em ăn nên ăn nổi nữa thì thôi, ăn nữa.” Người đàn ông dỗ dành.
“Ừ.”
Trời bắt đầu tối, Diệp Thư nghĩ là ngoài tìm một nhà nghỉ qua đêm , nhưng Tạ Trạch chịu.
“Em là một nữ đồng chí, ở nhà nghỉ an chút nào, em cứ ngủ ở đây .”
“Ở đây? Ở đây ngủ chỗ nào?” Cô hỏi.
“Ngủ chung giường với chứ, chúng là vợ chồng mà.”
…
Cuối cùng cãi đàn ông, Diệp Thư đành chuẩn chen chúc với trong phòng bệnh.
Cô cầm cái chậu sứ ngoài lấy nước nóng lau , lau xong thấy thoải mái hơn nhiều. Khi về phòng bệnh, đàn ông thấy cô tắm rửa xong xuôi thì ngập ngừng : “Hay là em cũng giúp lau ?”
“Hả?”
Trên mặt đàn ông hiện lên một màu đỏ đáng ngờ, “Lau giúp …”