Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 88: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Gần nhất với Hạnh phúc

 

Sau khi Tạ Trạch tắm xong trở về, nhấc cái bọc lớn đặt đất lên, mở túi lượt lấy những món đồ mua từ bên trong . Đây đều là những mặt hàng khan hiếm mà tranh thủ mua ở thành phố lân cận.

 

Lúc đó thấy một đám nữ đồng chí chen chúc một món đồ nào đó trong quầy, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng chen .

 

Thì là một đôi dép quai hậu.

 

Đừng , trông cũng khá , đủ màu sắc, còn trong suốt, thiết kế dạng lưới chắc chắn sẽ mát mẻ khi , cô sợ nóng như

 

Cuối cùng chọn một đôi màu đỏ.

 

Sau đó mua thêm ít tất nilon, chọn cho cô vài chiếc váy.

 

Lúc thì cô bán hàng gọi , giới thiệu cho một loại quần gọi là quần bó sát, rằng gần đây nhiều nữ đồng chí đến mua, còn mua mấy chiếc liền.

Mèo con Kute

 

Tạ Trạch thấy chiếc quần đó gì đặc biệt, nhưng các nữ đồng chí khác đều đến mua, nghĩ rằng thứ khác thì bảo bối của thể , thế là cũng chọn hai chiếc.

 

Diệp Thư lúc đầu mang quà về cho thì phấn khích bò khỏi giường, kết quả thấy đôi dép nhựa pha lê đỏ chói mà lấy từ trong túi, suýt chút nữa thì trật chân.

 

Cái … chẳng là đôi dép mà cô từng thấy thịnh hành hồi nhỏ , cô từng nhưng cô từng thấy mà.

 

Thì đôi dép từ sớm như

 

Tạ Trạch đặc biệt quan tâm đến cô, lập tức nắm bắt sự d.a.o động cảm xúc của cô.

 

“Em thích ?”

 

thì đó cũng là tấm lòng của , cô thực sự tiện rằng đôi dép quá thời đối với cô, đặc biệt là cái màu … thật là chói mắt.

 

“Không , em thích.” Cô nhận đôi dép từ tay , xỏ chân thử.

 

Tạ Trạch bàn chân trắng nõn của cô đôi giày đỏ , trông bàn chân càng trắng càng mềm mại hơn.

 

Anh hài lòng.

 

"Đẹp thật." Anh bình luận.

 

Ha ha, Diệp Thư trong lòng như vạn con ngựa phi nước đại.

 

Hồi nhỏ cô còn mừng thầm vì cái "lịch sử đen" là đôi giày nhựa , ai ngờ "gặp hạn" tay đàn ông . Lại còn chọn màu nào cho hồn, cứ nhất quyết chọn màu đỏ chót, mà đây là tấm lòng của , cô chẳng chỗ nào để mà cằn nhằn.

 

Cô liếc xéo trong lòng.

 

hổ danh sinh thập niên 50, cái gu thẩm mỹ , xin chịu thua...

 

Thấy "bảo bối" của đôi giày "thời thượng" tả xiết, lấy đôi vớ ni lông và cái váy mà mua.

 

"Nếu lạnh, em cứ mang vớ mặc."

 

Diệp Thư trực tiếp chọn cách bỏ qua câu của , cô chỉ tập trung kỹ bộ quần áo đang trải tay , cuối cùng tự đ.á.n.h giá trong lòng: "Cũng tệ."

 

Lòng cô cũng nhẹ nhõm nhiều, xem đàn ông ngoài việc gu thẩm mỹ lệch lạc với giày dép, thì gu thẩm mỹ về quần áo vẫn khá "chuẩn".

 

Sau đó đàn ông lấy chiếc quần bó.

 

Đây mới là "bảo bối giấu kỹ" của .

 

Anh cầm cạp quần để lộ kiểu dáng chiếc quần, khoe khoang : "Đây là loại quần đang thịnh hành nhất bây giờ đấy, gọi là quần bó, mặc thoải mái, đợi trời mát hơn em thể mặc."

 

Diệp Thư chiếc quần yoga đời đầu tay , vẫn thấy hài lòng, mặc dù mức độ hài lòng của cô chắc chắn thể sánh bằng đàn ông.

 

Thật chiếc quần , trong thời đại đúng là thể coi là hợp thời trang , chỉ là...

 

phần đai chân ở gấu quần , chút phiền não, cô giày ống cao, lẽ nào cô để lộ cái đai chân bên ngoài .

 

Cảnh tượng đó quá, cô dám ...

 

"Sao ? Em thích ?"

 

Lời của đàn ông kéo cô trở về thực tại, cô vội vàng lắc đầu, "Đâu , em thích, em thích lắm luôn đó."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-88.html.]

Sợ đàn ông tin, cô ghé tới gần hôn chụt một cái lên má , "Cảm ơn chồng lặn lội xa xôi mua quà cho em."

 

Tạ Trạch mím môi để bật , ho khan vài tiếng, giọng điệu vẻ nghiêm túc, "Ừm, em thích là ."

 

Nói lấy đồ ăn vặt mua, là nhiều loại đồ hộp trái cây ngâm đường.

 

Diệp Thư sáng mắt lên, cô nịnh nọt, "Nhiều thế , chắc nặng lắm, mang về chắc vất vả lắm nhỉ."

 

"Ngốc chứ, dùng xe chở về mà, cần gì tự mang."

 

Diệp Thư: ...

 

Người đàn ông , đúng là thể khen nổi một chút nào.

 

Với từng quà, Diệp Thư vui vẻ tự sắp xếp từng món một, cái niềm vui đặt những món quà nhận đúng vị trí thích thể giao cho khác hộ.

 

Tạ Trạch giường phụ nữ trong phòng như một con chuột nhỏ lục đục sắp xếp những thứ tặng, nụ trong mắt ngừng .

 

Diệp Thư đặt đồ xong mới trèo lên giường, đợi cô xuống, đàn ông nghiêng chống đầu cô.

 

"Phấn khích lắm ?"

 

"Vâng , phấn khích lắm." Cô gật đầu.

 

"Vậy ngủ ?"

 

"Hả?" Diệp Thư .

 

Khóe miệng đàn ông cong lên, lộ vẻ phóng túng.

 

"Vậy chúng vận động một chút ." Nói lật trực tiếp đè lên phụ nữ, chặn lấy môi cô.

 

Diệp Thư đè chặt, tỉnh táo vài giây, kéo vòng xoáy.

 

Sự chia ly ngắn ngủi khiến hai càng trở nên quấn quýt hơn.

 

Ngay cả khi Diệp Thư ở nhà bài tập, đàn ông cũng cứ dính lấy cô mãi, ban đầu cô còn ngượng ngùng giữ cách với một chút, nếu cô sẽ luôn phân tán sự chú ý. đó hiểu thành cô đang dạy tiếng Anh.

 

Dạy vài cô mới phát hiện, đàn ông thật sự thông minh, dù phát âm chuẩn, nhưng những từ cô dạy đó đều nhớ , cơ bản đều thể .

 

một nữa cảm thán quả hổ là nam chính trong cuốn sách , mặc dù Tô Cẩm dành cho nhiều thử thách khi cuốn sách , nhưng đồng thời cũng những điểm sáng của một nhân vật chính.

 

Dù cô là nhân vật chính của cuốn sách , nhưng thể vượt qua những thiết lập trong truyện để kiên định chọn cô, yêu cô. Trong lòng cô, còn là hình ảnh nhân vật giấy phẳng lặng trong sách nữa, là một con sống động.

 

Có lẽ cuộc sống hiện tại quá gần với hạnh phúc, đôi khi khiến cô cảm thấy một chút bất an.

 

Cô mơ hồ chút lo lắng về tương lai. Liệu cô mãi mãi ở bên đến già ? Hay cô sẽ rời khỏi thế giới của cuốn sách ? Hay cuối cùng cô sẽ biến mất theo thiết lập vật lý?

 

Gần đây những suy nghĩ bất an luôn vô tình hữu ý hiện lên, đôi khi chính cô cũng bật khi nhận . Cô trở nên lo lắng vu vơ từ bao giờ thế , cô quyết định mà, cho dù thế nào nữa, cô cũng sẽ rời bỏ nữa.

 

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, bình yên và hạnh phúc...

 

Cho đến ngày thứ ba Tạ Trạch một đường dài, trong xưởng tìm đến Diệp Thư, Tạ Trạch gặp t.a.i n.ạ.n ở thành phố lân cận, xe lật, hiện giờ đang ở trong bệnh viện, tin tức đủ diện, nên hiện tại vẫn rõ tình hình thế nào.

 

Diệp Thư tin vài giây ngẩn .

 

Sao thể... Anh là nam chính ? Sao gặp chuyện chứ?

 

Chẳng lẽ... chẳng lẽ là vì ? Vì ở bên , vì tự ý đổi cốt truyện nên mới nông nỗi ?

 

liên lạc với nhưng cách nào, lúc cũng điện thoại di động.

 

Đây là đầu tiên cô hận lúc cuốn tiểu thuyết đó, cũng chuyện rốt cuộc là thiết lập trong sách, là hiệu ứng cánh bướm do cô gây .

 

Nếu thực sự gặp chuyện...

 

nghĩ tiếp nữa.

 

Cô vội vàng thu dọn vài bộ quần áo, mang theo tiền khỏi nhà.

 

thể cứ thế mà chờ đợi ở đây, bây giờ rốt cuộc đang trong tình trạng nào, sống c.h.ế.t, cô tự xem mới .

 

 

Loading...