Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 78: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vừa yêu cô , kiềm chế cô

 

Khi Diệp Thư tỉnh dậy thì bên cạnh còn ai. Cô dậy mặc một bộ quần áo, thấy tiếng động bên ngoài, cô mở cửa phòng .

 

Tạ Trạch tiếng đầu , thấy là Diệp Thư, ánh mắt lưu chuyển, nở nụ tươi rói với cô.

Mèo con Kute

 

Nụ , sáng đến chói mắt.

 

là kết hôn khác hẳn, đây khi ngoài, ánh mắt phóng túng như .

 

“Diệp Thư tỉnh .” Bà Chung cũng thấy cô.

 

“Dạ.” Diệp Thư chào một tiếng.

 

Hai về phòng, Diệp Thư hỏi , “Anh gì với bà Chung ?”

 

“Anh nãy phát kẹo mừng cho mấy nhà hàng xóm gần đây, lúc về thì gặp bà mới chuyện một lát.”

 

À?

 

“Anh mua kẹo mừng lúc nào , em ?”

 

“Mua ở trấn từ lâu , qua thì tiện mang theo luôn.” Nói liếc cô một cái, ánh mắt đầy vẻ thâm ý.

 

Diệp Thư:…

 

Đây là nhắc chuyện cũ ?

 

bâng quơ một câu lảng sang chuyện khác, “Đói c.h.ế.t mất , bữa sáng của em ?”

 

Tạ Trạch khẽ nheo mắt, ngoài, lâu bưng một bát cháo loãng .

 

Diệp Thư xuống cầm thìa bắt đầu ăn, mặc kệ mặt khó chịu , cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nịnh nọt với , “Chồng ơi, thật là quá .”

 

Tạ Trạch hít một thật sâu.

 

Cô nàng , ngọt ngào đến mức phát ngấy như một cục mật ong, thật sự … thật sự c.ắ.n mạnh một miếng má cô thật mềm mịn.

 

Ăn xong bữa sáng lâu, Tạ Trạch ngoài.

 

Diệp Thư cũng tò mò, rõ ràng ở đây thời gian còn bằng một nửa cô, trông quen thuộc nơi hơn cả cô .

 

Chẳng lẽ bản địa thật sự mạnh hơn cô, nửa đường xuyên tới ?

 

cô cứ ở nhà mãi cũng là cách, đây là ở đây tạm thời, nhưng giờ thì ý định định ở đây .

 

cùng sống một cuộc đời , nên quả thực nghĩ đến con đường tương lai, thể vì đây là thế giới trong sách mà buông xuôi , dù là sách, thế giới cũng cách vận hành của nó.

 

Nhớ là trong sách, Tạ Trạch cuối cùng là kinh doanh, nếu thế giới diễn biến giống với thực tế, thì chỉ còn đầy hai năm nữa là đến làn sóng kinh doanh tư nhân .

 

Chưa kịp nghĩ rõ ràng, Tạ Trạch về.

 

“Anh ?”

 

“Đi tìm mua giường , lát nữa sẽ đến dọn giường cũ .”

 

Anh tiện tay đóng cửa .

 

…Cái tốc độ .

 

“Sao mà gấp thế?”

 

Diệp Thư thành công nhận một cái liếc lạnh của ai đó, cô "phụt" một tiếng bật .

 

“Ý em là, mà mua giường nhanh thế?”

 

“Có tiền thì việc, gì khó .”

 

Diệp Thư thích thú, phong thái đại gia thế chứ.

 

Đột nhiên cô nghĩ bụng, “Tiền của em !”

 

“Tiền gì?”

 

“Còn tiền gì nữa, tiền lén lút giữ đấy, hơn một ngàn tệ lận, mau trả em!”

 

Cô suýt nữa thì quên mất chuyện .

 

Tạ Trạch mở tủ bắt đầu lục lọi, Diệp Thư ở phía nhón chân lén lút trộm.

 

Trời đất, giấu tiền trong mấy đôi tất cuộn tròn!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-78.html.]

nghĩ chiêu !

 

Điều cũng nhắc nhở cô, dù cũng là của thập niên 70, những năm két sắt gì, hơn nữa thời bấy giờ hình như đều thích cất tiền , thói quen cũng là bình thường.

 

Diệp Thư liếc gáy , ai oán nhận một chuyện, hình như lấy một thuộc thế hệ 50 .

 

Hơi chút buồn bã là nhỉ…

 

Tạ Trạch cầm tiền đầu thì thấy cô đang bĩu môi, vẻ mặt cũng kỳ cục.

 

Anh , “Sao ?”

 

Diệp Thư dám nãy thầm chê già, nếu , kiểu gì cũng ghi thêm một tội cho cô.

 

Cô lắc lắc cái đầu nhỏ, giơ tay xòe lòng bàn tay, “Mau trả tiền của em đây.”

 

Tạ Trạch vẫn chằm chằm cô, vẫn thấy cô lạ lạ, cứ như thể cô .

 

Anh đưa tiền tay cô, dặn dò: “Đây là tiền của em, em tiêu thế nào quản, nhưng khi em dùng tiền ở ngoài thì cẩn thận, nhớ là phô trương của cải nhé?”

 

Anh nhắc nhở cô cho kỹ, chứ cô mà cứ giữ tiền với vẻ mặt như thể đây tiền mà còn sợ khác như thế, nhỡ ở bên cạnh…

 

“Được , , em , em ngu.” Cô nhận tiền xong liền chuẩn cất .

 

Tạ Trạch khẽ hừ một tiếng, lầm bầm: “Tốt nhất là thế.”

 

Diệp Thư cất tiền xong, đến mặt , “Tiền của em cũng , tiền của em cũng chứ.”

 

Tạ Trạch phản bác, đến tủ quần áo, một hồi lục lọi, trải gia tài của mặt cô.

 

“Oa.” Cô kìm mà cảm thán.

 

Không ngờ nhiều tiền như , trách gì cứ tha hồ mua kem dưỡng da cho cô, nhưng nhiều tiền thế thèm, cô thèm là các loại phiếu thương nghiệp đủ loại bên cạnh .

 

Cô vươn bàn tay nhỏ nhắn định lấy, nhưng nhanh tay thu phiếu .

 

“Anh !” Anh mà dám thu .

 

“Em là vợ mà, đưa phiếu cho em thì đưa cho ai chứ.”

 

Tạ Trạch mắc bùa mê t.h.u.ố.c lú của cô, giờ thì là vợ , lúc gọi cô, cái ánh mắt ghét bỏ của cô thấy, mắt tinh lắm.

 

“Đương nhiên là để em dùng .”

 

“Vậy đưa cho em!” Cô chỗ dựa nên sợ gì.

 

“Cái để giữ, em mua gì thì đến chỗ lấy, sự đồng ý của mới .”

 

Mặc dù đúng là đặc biệt chuẩn những tấm phiếu vì cô, nhưng vẫn tự kiềm chế cô, nếu cô tiêu xài chắc chắn chừng mực.

 

Anh vẫn câu đó, ở trong nhà cô thế nào cũng , nhưng ngoài thì hành xử khiêm tốn.

 

Diệp Thư tức tối phục, lãnh đạo của cô, còn thông qua sự đồng ý của , thông qua kiểm duyệt luôn .

 

Nếu hai họ thật sự chọn một lãnh đạo, thì nhất định là cô mới đúng!

 

Tạ Trạch mặc kệ cô tức , gia tài của giờ cho cô xem , nhưng đồ vật vẫn giữ, việc nhà gì cũng thể là cô chủ, nhưng cách sống thì chắc chắn dẫn dắt cô, nếu hai sớm muộn gì cũng ăn mày.

 

Cất đồ đạc , rút một tấm phiếu vải đưa cho cô.

 

Anh vốn định nhân cơ hội dỗ dành cô, cô mà giận thì chẳng trái ngọt mà ăn.

 

Diệp Thư cầm phiếu vải còn khá vui vẻ, kết quả cúi đầu , chỉ một thước?

 

Trêu cô đấy !

 

“Một thước phiếu vải, cái gì!”

 

Tạ Trạch ôm cô lòng, vòng tay quanh cô, khóe môi nở nụ .

 

“Cứ từ từ mà dành dụm, chỉ cần em ngoan ngoãn, sẽ định kỳ thưởng cho em một tấm phiếu, nếu em phiếu vải cũng , đổi phiếu gì thì cứ với , thế nào? Khá .”

 

Cứ như cô đang sưu tầm tem phiếu , cô tức giận mạnh tay nhéo mặt , giận dữ : “Em là vợ , em con nít của , đối xử với em như quá đáng lắm.”

 

sức nhéo và xoa nắn mặt , Tạ Trạch cũng để mặc cô trêu chọc, ánh mắt từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều ánh lên ý cưng chiều.

 

Cô là vợ sai, nhưng cô tâm tư đơn thuần, việc cũng thích nghĩ đến hậu quả cũng là sự thật.

 

Với cô, đương nhiên lo toan tỉ mỉ, sẽ chăm sóc cho cô, đương nhiên cũng tránh để cô sai chuyện.

 

Trong thời đại , quá phô trương là điều .

 

 

Loading...