Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 7: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:22
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đại mỹ nhân đỏng đảnh

 

Thật kỳ lạ.

 

Diệp Thư thấy đàn ông chỉ lo gì, bèn hỏi: "Anh tìm ?"

 

Sẽ chợt nhận đòi thứ gì đó chứ?

 

Tạ Trạch chợt tỉnh táo , đưa hộp cơm tay cho cô.

 

"Đây , ăn cơm, mang cơm đến cho cô."

 

Anh cố tình tránh , tự mang đến là suất cơm của công xã. Quả nhiên, mặt hỏi: "Là suất của ?"

 

" , chính là của cô." Tạ Trạch tủm tỉm.

 

Diệp Thư hàm răng trắng toát của , cô bước gần và cầm lấy hộp cơm.

 

"Cảm ơn chạy một chuyến."

 

đến gần, mùi hương thoang thoảng càng nồng hơn, xộc thẳng mũi . Tạ Trạch bắt đầu nóng ran, ngay cả chỗ đó cũng kìm phản ứng.

 

Anh lùi hai bước, cúi xuống và với mặt: "Cô ăn , ăn xong sẽ mang hộp cơm về."

 

Về đến phòng, Diệp Thư xuống ghế mở hộp cơm , đập mắt là những miếng thịt mỡ lớn.

 

"Cái, cái ... nhiều thịt thế ?" Xem điều kiện ở nông thôn nhỏ bé cũng tệ đến , ít nhất còn thịt để ăn, chỉ là cô thích ăn thịt mỡ.

 

Tạ Trạch cạnh cô, cứ ngỡ cô vui mừng khi thấy thịt ăn, liền đáp: "Sáng việc giờ chắc đói lắm , mau ăn lúc còn nóng ."

 

Diệp Thư gượng hai tiếng, cầm đũa ăn vài miếng cơm. Mặc dù cơm đủ mềm dẻo nhưng cũng khá dai, tạm chấp nhận , chỉ là khô khan chẳng mùi vị gì, Diệp Thư ăn vài miếng liền đặt đũa xuống.

 

Tạ Trạch vẫn đang ngắm dáng vẻ thanh lịch của cô khi ăn cơm. Quả nhiên mỹ nhân ăn uống cũng khác thường, tính thẩm mỹ cao.

 

Chỉ là cô ăn vài miếng cơm đặt đũa xuống, thịt thì chẳng động đũa.

 

"Sao ăn nữa?" Anh hỏi.

 

" ăn no ."

 

Mới ăn vài miếng no , ăn còn ít hơn cả chim.

 

"Vậy cô ăn thịt , đừng lãng phí." Đây là miếng thịt cố tình chọn, thấy cô buổi sáng việc mệt mỏi nên bồi bổ cho cô.

 

Diệp Thư lắc đầu, thật.

 

" thích ăn thịt mỡ."

 

Tạ Trạch: ...

 

Anh thật sự bội phục chính , một cô tiểu thư kiêu kỳ vạn một thế lọt mắt xanh của . Thời buổi ai thấy thịt mỡ mà sáng mắt lên, ngờ thích ăn thịt mỡ, thật là giỏi! Gặp đỏng đảnh thì cũng , nhưng đỏng đảnh đến mức thì đúng là đầu tiên.

 

Thấy gì, còn vẻ mặt rõ ràng là lời của cho kinh ngạc, Diệp Thư cũng ngượng. Thời thịt đúng là hiếm , như cô ăn thịt cũng coi là kỳ quặc, nhưng bảo cô ăn thịt mỡ thì cô thực sự .

 

Thế là cô nũng nịu : "Trạch... Trạch ca, mang thịt về ăn , yên tâm, miếng thịt chạm , chỉ ăn mấy miếng cơm ở rìa thôi." Diệp Thư cũng tên là gì, chỉ nhớ Tiểu Bang gọi là Trạch ca nên cô cũng gọi theo.

 

Tạ Trạch cô gọi "Trạch ca", ánh mắt khỏi sâu hơn.

 

"Không cần khách sáo như , thể gọi là A Trạch."

 

"Ồ, A, A Trạch, mang miếng thịt ăn ?"

 

Tạ Trạch khóe miệng cong lên, "Được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-7.html.]

 

Diệp Thư ngây thơ rằng ở thời đại , là mối quan hệ đặc biệt mật mới dùng cách xưng hô với khác giới. Bây giờ cô chỉ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết miếng thịt mỡ . Cô cũng thể vứt miếng thịt mỡ , tuy cô , nhưng nếu khác phát hiện, cô dám chắc sẽ phê bình.

 

"Vậy cô thích ăn gì?"

 

"À..."

 

"Nếu cô thích ăn thịt mỡ, cô thích ăn gì?"

 

Cô thích ăn gì ư? Cô thích ăn nhiều thứ, tiếc là thời đại chẳng gì cả. Haizz, nghĩ đến mà đau lòng, khi nào cô mới thể về đây?

 

"Hả?"

 

Diệp Thư hồn, nhất thời mải suy nghĩ nên quên trả lời câu hỏi của .

 

" , thích ăn thịt nạc, còn thích ăn rau xanh, rau cải." Cô cũng thời những gì, cô càng sợ sẽ những món ăn kinh khủng nào đó, nghĩ bụng rau xanh dù chế biến thế nào cũng thể biến hóa nên cô trả lời như , hơn nữa cô còn ăn thịt bò, ăn bít tết, nhưng thời dễ dàng g.i.ế.c bò, lúc bò đại diện cho cái gì, đó chính là sức lao động.

 

Tạ Trạch nhíu mày, "Chỉ thôi ?"

 

"Vâng, chỉ thôi."

 

"Được , . Vậy đây, cô nghỉ ngơi ." Anh dậy đậy hộp cơm và cầm tay.

 

Trước khi khỏi cửa, dừng bước, đầu : "Sau ngoài thì đừng mặc thế , tìm bộ nào vải nhiều hơn mà mặc."

 

Diệp Thư: ???

 

Người cái gì , cái gì mà ngoài thì đừng mặc thế , bao lâu mà bây giờ mới . Nếu thấy giúp việc còn mang cơm cho , cô mới lười để ý đến .

 

Diệp Thư ngủ đến chiều, khi mặt trời gần lặn thì khu nhà thanh niên trí thức mới dần dần trở về, đông tự nhiên sẽ phát tiếng động, cô cũng tỉnh dậy. cô cũng ngủ đủ , dậy lòng bàn tay , vết thương lúc cũng khô, nếu dùng sức thì vài ngày nữa chắc sẽ lành.

 

Diệp Thư xuống giường cầm cốc sứ uống một ngụm nước, liền thấy những bên cạnh đang chuyện.

 

"Ối, cùng là hạ hương, đến một tiếng mệt đến mức về ngủ cả ngày, đều là thanh niên trí thức cả, cũng chẳng thấy cô quen ai, xem vẫn là khinh thường chúng ."

 

Diệp Thư đặt cốc xuống sang, là Quý Điềm Điềm và một nữ thanh niên trí thức khác đang giường chuyện.

 

Người , tàu hỏa đáng ghét như , bây giờ về nông thôn thì bóng gió . Tuy nhiên, cô cũng sai, Diệp Thư thực sự ý định giao tiếp với bất kỳ ai. Cô tin chắc rằng sẽ ở đây lâu, cho dù thể về thời đại của , cô cũng sống ở thành phố, bắt cô gái quê cả đời, nông cả đời là điều thể, và những nhân vật thuần NPC giúp ích gì cho cuộc đời cô thì cô chắc chắn sẽ phí tâm sức kết giao.

 

Hơn nữa, đối với những giữ vệ sinh như , cô chỉ tránh xa mà thôi. Cái kiểu việc cả ngày ở ngoài tắm rửa mà lên giường, cô thực sự thể chấp nhận . Tuy cô lười nhưng cô chú trọng vệ sinh.

 

Từ nhỏ là một đại mỹ nhân, việc Diệp Thư nhận sự ác ý từ đồng giới là chuyện thường xuyên xảy , cô bao giờ bận tâm, chỉ là những kẻ tiểu nhân nhảy nhót mà thôi.

 

Cô tùy ý khoác một chiếc áo khoác ngoài. Bây giờ mặt trời lặn, cô thể ngoài hoạt động một chút.

 

Cô như một con công kiêu hãnh, ngẩng cao chiếc cằm thanh tú bước khỏi cửa, thèm liếc mắt đến Quý Điềm Điềm một cái, điều đó khiến Quý Điềm Điềm tức điên .

Mèo con Kute

 

"Người thật đáng ghét, rõ ràng cũng phân công hạ hương, mà vẫn còn khinh thường khác." Quý Điềm Điềm hằn học với bên cạnh.

 

Một nữ thanh niên trí thức khác là Dương Nhụy cũng theo bóng lưng của Diệp Thư, cô thu ánh mắt về, : " thật sự , trông đặc biệt tinh thần, cảm giác khác hẳn chúng ."

 

Thời từ "khí chất", thường dùng từ " tinh thần" để miêu tả một phụ nữ .

 

Lại một nữa nhan sắc của Diệp Thư chinh phục.

 

Quý Điềm Điềm Dương Nhụy , răng hàm nghiến ken két. Từ nhỏ đến lớn, cô thấy vô vẻ của Diệp Thư cho kinh ngạc. Ban đầu cô chỉ thầm ngưỡng mộ, nhưng càng lớn càng cách giữa hai , thấy thái độ kiêu ngạo bao giờ chịu thua ai của Diệp Thư, cô cũng từ sự ngưỡng mộ ban đầu chuyển thành ghen tị. Vốn dĩ cô nghĩ Diệp Thư rơi vũng lầy thì sẽ thấy cô tiều tụy suy sụp, ngờ khi xuống nông thôn, những xinh hơn mà khí chất kiêu ngạo cũng hề giảm mà còn tăng lên.

 

Hừ, cô cứ chờ xem, xem cô thể trụ mấy ngày.

 

Diệp Thư bước sân, những nam thanh niên trí thức trong sân đều mơ hồ liếc cô.

 

Lúc ánh nắng vàng óng ả gay gắt, chiếu lên còn ấm áp, nhưng cũng đồng thời nhuộm vàng. Thế nhưng Diệp Thư bước , gương mặt nhỏ nhắn của cô ánh nắng toát lên vẻ trắng lạnh, thậm chí cô còn phản chiếu ánh sáng, kết hợp với ngũ quan tuyệt mỹ và phong cách ăn mặc giản dị, ở thời hiện đại thì thuộc kiểu "vẻ thoải mái tự nhiên" , thời đúng là từng thấy ai như , ánh mắt đương nhiên thu hút cả.

 

 

Loading...