Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 62: --- Vậy ra không phải xuyên không mà là xuyên sách?

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:26
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kể từ khi Diệp Thư đồng ý đăng ký kết hôn mùa xuân, Tạ Trạch ngày nào ở nhà cũng tủm tỉm, việc cũng hăng hái hơn, tối nào cũng đun đầy nước nóng.

 

phòng tắm chuẩn , lúc ngoài vẫn lùi từng bước, mắt cứ chằm chằm cô, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

 

Trong lòng cô thầm , nhưng cô cố tình mặt lạnh, đến cửa, ngay mặt , chút do dự đóng sập cửa .

 

Đợi đến khi thời tiết dần ấm lên, Tạ Trạch dẫn Diệp Thư một chuyến xuống thị trấn, mua cho cô nhiều đồ dùng sinh hoạt, đưa cô đến tiệm may đó, Diệp Thư bây giờ cơ bản đều quần áo ở tiệm may .

 

Diệp Thư đưa mấy mẫu thiết kế quần áo cho thím thợ may, thím thiết kế quần áo vẽ giấy, mắt sáng lên.

 

Mấy bộ đồ thật là quá , cũng là cái đầu cả, khác nhiều đến thế, nghĩ những thiết kế như chứ? Rõ ràng cũng thợ may nửa đời .

 

Diệp Thư hẹn với thím thợ may thời gian đến lấy quần áo, khi , thím định trả tiền cho cô theo giá thỏa thuận đó, nhưng Diệp Thư từ chối.

 

"Thím ơi, tiền cứ giữ đây . Một thời gian nữa cháu sẽ kết hôn, đến lúc đó cháu đến chỗ thím may đồ cưới, tiền cứ coi như tiền đặt cọc đồ cưới ạ."

 

Thím thợ may hồn, "Con sắp lấy chồng , chúc mừng nhé."

 

"Cháu cảm ơn."

 

Diệp Thư khỏi tiệm may, Tạ Trạch đang đợi cô ở bên ngoài, cô cố ý bảo đợi bên ngoài. Ban đầu cô giấu chuyện kiếm tiền tiêu vặt, nghĩ , tiền cứ coi như quỹ đen hôn nhân của cô , hì hì.

 

ngoài Tạ Trạch thấy, bước tới mấy bước, "Xong ?"

 

"Ừm ừm."

 

"Vậy chúng thôi."

 

Tạ Trạch nắm tay cô, nhưng trong mắt chỉ cô, dáng vẻ cũng tự nhiên che chở cô, đợi cô vững yên xe đạp, mới bắt đầu đạp.

 

Thím thợ may trong tiệm thấy cảnh tượng , đợi bà mới tặc lưỡi vài tiếng.

 

Quả nhiên là gả cho cái nhà quê đó , thật là uổng phí một mỹ nhân như . Cái gã đó tuy cao ráo một chút, tướng mạo cũng tạm , nhưng rốt cuộc vẫn là dân nhà quê, gả qua đó là coi như cả đời thành chân lấm tay bùn ở nông thôn .

 

Rốt cuộc vẫn còn trẻ, chuyện đại sự cả đời chỉ ham đàn ông , ham thích, nhưng đến khi kết hôn mới , tiền thì vạn sự bất thành, là cô hàng tháng bán thiết kế quần áo để kiếm tiền phụ giúp gia đình ?

 

Ôi, con bé ngốc nghếch.

 

Trên đường về, Tạ Trạch chở hỏi: "Trong đó chuyện gì với bà chủ mà lâu thế?"

 

"Em với thím là em sắp kết hôn , bảo thím đến lúc đó giúp em may đồ cưới."

 

Bàn đạp xe của Tạ Trạch khựng , giây tiếp theo đạp mạnh hơn, nhưng vẻ nhẹ nhàng hơn.

 

Diệp Thư thấy gì, cô nhéo nhéo eo , "Em cho , đời em chỉ kết hôn một thôi, em cần làng phong tục gì, em nhất định mặc thật ."

 

"Được." Giọng chút chậm rãi, kỹ mang theo chút run rẩy.

 

Diệp Thư , cô vòng tay ôm lấy eo , tựa đầu tấm lưng rộng rãi của , ánh mắt mềm mại.

 

Hình như kết hôn cũng .

 

Sau khi về từ thị trấn , Diệp Thư phát hiện Tạ Trạch thị trấn thường xuyên hơn nhiều, cứ hai ba ngày chạy một chuyến. Diệp Thư hỏi cũng , chỉ bảo việc, rằng qua một thời gian nữa sẽ cần thường xuyên như nữa.

 

Diệp Thư lẩm bẩm: Thần thần bí bí.

 

Mèo con Kute

Rồi cô dặn đừng quá mệt, về về một chuyến mất mấy tiếng đồng hồ, chạy chạy thường xuyên như , bình thường còn , bình thường chịu nổi cường độ , may mà còn trẻ, tràn đầy sức lực.

 

Tuy nhiên Diệp Thư cũng đoán chắc là đang bận rộn vì chuyện cưới hỏi, nhưng tạo bất ngờ cho cô thì cô cứ vờ như , tóm , giữ gìn sức khỏe là .

 

Sau khi Tạ Trạch chạy chạy hơn một tuần, cuối cùng cũng ngừng , Diệp Thư thấy liên tục mấy ngày thị trấn nữa thì .

 

Bình thường Tạ Trạch ngoài việc , tan ca là đón Diệp Thư về nhà, ăn cơm xong thì ở nhà bầu bạn với cô, sợ cô buồn chán, còn mua cho cô một chiếc radio.

 

Đôi khi họ cùng những khúc hát tuồng trong đó, Diệp Thư hát bài hát hồi Tết, thấy hơn nhiều so với những gì radio phát.

 

Diệp Thư thì c.h.ế.t sống chịu hát, hai vốn ở riêng trong phòng , nếu cô còn hát cho , cô thấy quá mờ ám, dù cô cũng hát , nếu chịu hát, cô sẽ , cái đó thì cô thể.

 

Kết quả là cô đưa đề nghị, cái điều đó cô đang trêu chọc , ấn cô xuống và bắt đầu hôn cô.

 

Cô vòng tay ôm lấy cổ đáp .

 

Rõ ràng là chỉ bắt nạt cô thôi, còn cái gì mà cô trêu chọc , cái cớ dở tệ!

 

Sau mùa xuân, ánh nắng mặt trời chiếu lên ấm áp, đặc biệt dễ chịu.

 

Hôm nay nhiều sang ngọn núi bên chặt cây, vì khối lượng công việc khá nặng, hầu hết các thanh niên trí thức đều cùng, kể cả những nữ thanh niên trí thức bình thường sức lực.

 

Tô Cẩm cúi đầu theo đại đội.

 

, chính là hôm nay, ngày nữ chính rơi xuống nước nam chính cứu.

 

Cô nhớ rõ, trong sách cô nữ chính mới đến hơn hai tháng, vì lao lực quá độ mà may rơi xuống sông khi ngang qua một con sông.

 

Thời gian của cô thì đúng , nhưng thời gian của Diệp Thư khớp, cô bây giờ vẫn còn ở trong làng, hơn nữa họ cũng kết hôn.

 

Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn quyết định đ.á.n.h cược một phen.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-62-vay-ra-khong-phai-xuyen-khong-ma-la-xuyen-sach.html.]

bơi , chỉ là uống vài ngụm nước sông thôi mà, vạn nhất bỏ lỡ , chừng cô thật sự sẽ bỏ lỡ nam chính, chẳng cô sẽ thanh niên trí thức mãi cho đến khi về thành phố , tuyệt đối !

 

Thấy sắp đến cầu, cô lẳng lặng đến rìa đám đông, khi qua cầu, cô giả vờ trẹo chân, thế là cứ thế rơi xuống sông.

 

“Có rơi xuống nước!” Người đầu tiên phát hiện la lớn.

 

Đám đông lập tức hỗn loạn, mấy bơi nhanh chóng nhảy xuống cứu , nhưng lúc nước sông vẫn còn chảy xiết, cộng thêm việc Tô Cẩn cố ý tránh né những cứu , nhất thời ai vớt lên.

 

Tạ Trạch ban đầu lo chuyện bao đồng , nhưng thấy tiếng ồn ào sông và cầu ngày càng lớn, sông kêu la inh ỏi vì vớt , cầu thấy thì sốt ruột la hét, quyết định liều một phen, nhắm mắt cũng nhảy xuống sông theo.

 

Tạ Trạch tiện tay liếc xuống sông, cha ơi, đông nghịt còn hơn cả cháo ngô. Thế mà một ai vớt , cô thanh niên trí thức vẫn nửa nổi nửa chìm trong nước, lắc lư theo sóng.

 

Nếu cứu lên kịp, e là thật sự bỏ mạng ở đây .

 

Tạ Trạch thầm c.h.ử.i một tiếng, chuẩn đang nổi, chọn đúng hướng cũng nhảy xuống.

 

Bên , Diệp Thư đang dẫn lũ trẻ con ngoài tiếp xúc với thiên nhiên. Cô cho rằng trẻ con ngoài việc học chữ, sách, còn quen với thế giới tự nhiên.

 

Hôm nay cô dẫn lũ trẻ đến bờ sông, vốn định dạy chúng thế nào là sự khúc xạ ánh sáng, nhưng bài học còn bắt đầu, cô thấy tiếng ồn ào xa, hình như kêu cứu.

 

Cô dẫn lũ trẻ chạy đến.

 

Tạ Trạch tóm , khóa cổ cô kéo lên, động tác hề chút dịu dàng nào.

 

Tô Cẩn suýt nữa thì giữ vẻ giả tạo.

 

Những khác thấy Tạ Trạch vớt lên, liền bơi gần. Tạ Trạch tùy ý giao cho khác, còn thì chuẩn bơi lên bờ.

 

“Cô Tô cứu lên .”

 

“Cứu , Tô Cẩn .”

 

Nhiều la lớn truyền tin tức mới nhất.

 

Tô Cẩn?

 

Diệp Thư thấy cái tên quen thuộc.

 

Tô Cẩn ở đây? Có Tô Cẩn mà cô ?

 

Cô tiếp tục , bỗng nhiên bước chân cô khựng .

 

Cô nhớ .

 

Cô Tô Cẩn ở cùng ký túc xá, cô nhớ Tô Cẩn một cuốn tiểu thuyết, cô là nữ chính trong đó, còn cô, Diệp Thư, chẳng qua chỉ là vợ của nam chính, chạy theo đàn ông cuối cùng c.h.ế.t

 

mấy khi tiểu thuyết, cuốn là do một bạn cùng phòng khác phát hiện, kể cho cô sơ lược cốt truyện. Lúc đó cô chỉ tiện tay lật vài trang, xem vài nữa.

 

Nếu Tô Cẩn là thế nào thì qua . Cô thích tiểu thuyết tự sướng thế nào thì tùy, lẽ nào cô túm tóc đ.á.n.h cô một trận ?

 

trẻ con đến thế.

 

bây giờ… cô huy động trí nhớ, lúc cô xem thì nam chính trong đó, đúng . Chính là tên Tạ Trạch!

 

Vậy cô xuyên , mà là xuyên sách? Xuyên cuốn sách mà Tô Cẩn ư?

 

Cô chỉ là vợ của Tạ Trạch, còn sẽ c.h.ế.t yểu ?

 

Vậy những điều mà Tạ Trạch dành cho cô bây giờ là mãi mãi, sẽ yêu khác, mà đó là Tô Cẩn?

 

Thật sự thể chịu nổi!

 

Tạ Trạch còn bơi lên bờ thấy Diệp Thư, lập tức cất tiếng gọi cô.

 

Diệp Thư ngẩng đầu, nào đó vẫn còn nước, khóe môi khẽ nở nụ .

 

, bảo lũ trẻ con yên chờ , tự về phía Tạ Trạch.

 

Đồng thời Tạ Trạch cũng bơi về phía cô.

 

Bờ sông vẻ cạn, nhưng vẫn chút độ sâu. Diệp Thư đến bờ sông, cởi giày, cúi đầu đôi vớ ni lông chân, liền trực tiếp dùng tay kéo tiện tay ném sang một bên.

 

tảng đá lớn bên bờ sông, chân còn nghịch nước.

 

Đợi Tạ Trạch bơi tới, cô nhấc chân lên, mặt nở nụ vô cùng dịu dàng, “Cứu vất vả , mau lên .”

 

Tạ Trạch đôi chân ngọc của cô, trắng đến chói mắt. Mu bàn chân cong hình mèo với đường nét mềm mại, móng chân trắng hồng, ánh nắng còn hơn cả ánh sáng phản chiếu từ vỏ sò sông.

 

Anh như mê hoặc, đưa tay nắm lấy chân cô, đang chuẩn dậy.

 

Diệp Thư lúc thu nụ mặt, cô rụt chân về. Tạ Trạch còn hiểu chuyện gì xảy , đang chút mơ màng ngẩng đầu cô.

 

Giây tiếp theo, một lực chân cực lớn đạp n.g.ự.c , lực mạnh đến mức khiến nghiêng ngã lộn trở xuống nước.

 

Anh sững sờ.

 

Từ nước bò lên bờ, chỉ thấy từ lâu, bóng lưng vội vã, nhanh nhẹn, dường như hề chút lưu luyến nào đối với .

 

 

Loading...