Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 56: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:20
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lén cướp công
Đến ngày hôm , Tạ Trạch thấy sắc mặt Diệp Thư như thường, cũng bằng lòng chuyện với , mặt còn tủm tỉm, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng qua .
Tuy rằng hôm qua cuối cùng đuổi ngoài, nhưng điều đáng mừng là vẫn dỗ .
Tuy nhiên nhanh đó, vả mặt đau điếng.
Ngay trong mật tiếp theo, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mà yêu nhất, mềm ngọt thơm, ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô buông.
Lúc đó hôn nhập tâm, một khi phấn khích thì chỉ hôn môi nhỏ thôi là thể thỏa mãn , hôn lên má cô, cảm giác chạm vẫn tuyệt vời, ngay cả tai cũng bỏ qua, hơn nữa phát hiện , tai cô hình như đặc biệt nhạy cảm, tiếng thở dốc thoát từ miệng nhỏ của cô khiến căng cứng, đặc biệt là chỗ đó.
Ngay khi hôn lên cổ cô và ngửi mùi kem dưỡng da 'hoa tuyết', chuẩn nắm lấy tay cô để giở trò.
Nào ngờ còn kịp đạt ý đồ, lập tức tỉnh táo trở , lạnh lùng mở miệng, "Không bậy."
Lúc đó còn dỗ dành thêm, nào ngờ cô trực tiếp cấu mạnh một cái hạ , cảm giác đau đớn dữ dội khiến lập tức khom .
Đau đến mức suýt nữa thì thở nổi, thấy hừ một tiếng, cuối cùng đành thôi.
Khi ngoài, còn thấy cô lẩm bẩm: "Xem còn dám , tới sẽ là lực đạo nữa ."
Lúc đó trong lòng chỉ một phản ứng, đó chính là cô tiểu thư yếu ớt đúng là hư .
Diệp Thư thời gian thật sự thoải mái, tuy rằng thời tiết vẫn ấm lên, nhưng cũng còn lạnh như hồi Tết nữa.
Đi nhẹ nhàng, thùng tắm ngâm thì bảo yêu đun thêm nước cho, nào cũng ngoan ngoãn lời cô dặn dò, hai cứ thế ngọt ngào, tình cảm cũng ngày càng hơn.
Nói đến yêu của cô thì cô , từ khi cô "chỉnh" cho một trận nhớ đời giường sưởi cách đây một tháng, ngoan hơn nhiều, cho đến bây giờ dám giở trò nữa.
Xem trị chồng vẫn "nghệ thuật", đàn ông mà, khi cần chủ thì nhanh, chuẩn, hiểm, nếu thì chỉ đằng chân lân đằng đầu thôi, hừm hừm.
cuộc sống luôn bất chợt giáng cho bạn một đòn, giống như bây giờ.
Khi , Đại đội trưởng đến tìm Diệp Thư, với Diệp Thư rằng con gái của thôn trưởng ở cữ xong, ở nhà nghỉ ngơi mấy tháng nữa, bây giờ là cơ thể hồi phục, vài ngày nữa thể trở việc.
Diệp Thư đương nhiên là ý gì, cô nhường chỗ .
Tức là cô đồng nông.
Diệp Thư trong lòng chút vui, nhưng cô Đại đội trưởng , dù cô bao giờ là một mạnh mẽ, nhưng cô để khác thấy vẻ yếu đuối của .
Cô trả lời , nhưng trong lòng thể tránh khỏi cảm thấy chút thất vọng.
Mèo con Kute
Cô đồng nữa, nhưng ngay từ đầu rõ , vị trí sớm muộn gì cũng trả cho .
Cô nén trong lòng, chỉ đợi tan ca, về đến nhà sẽ một trận thỏa thích trong vòng tay bạn trai để giải tỏa.
Vừa tan ca, Tạ Trạch đến đón cô cùng về.
Bây giờ nắm bắt cảm xúc của cô chuẩn, nếu cô vui, mắt sẽ sáng long lanh, còn mang theo nụ , còn kéo kể cho những chuyện thú vị xảy khi hôm nay.
Hôm nay thì khác , chẳng buồn chuyện, cúi đầu, miệng nhỏ còn vô ý bĩu môi.
Trong lòng thắc mắc, ai cô vui thế , "ớt nhỏ" một khi "hách dịch" thì thường cũng chẳng ai dám chọc .
Mãi đến khi cô chủ động một tiếng: "Hôm nay Đại đội trưởng đến tìm em."
Anh lúc mới hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-56.html.]
Trong lòng thầm, con gái của thôn trưởng trở về là chuyện sớm muộn, công việc nhân viên ghi công điểm trả cũng là tất yếu, cô đồng, lẽ nào cô đồng , cô là nâng niu trong lòng bàn tay.
Anh cách đây một thời gian tìm cho cô một chỗ khác , định bụng sẽ với cô ngày khi cô gặp , nào ngờ Đại đội trưởng đến tìm cô sớm như , trái ảnh hưởng tâm trạng của cô.
Diệp Thư về đến phòng bắt đầu thút thít, biểu cảm càng tủi vô cùng, ôm chặt eo Tạ Trạch cứ liên tục hỏi bây giờ, bây giờ, rằng .
Tạ Trạch ôm cô, hôn lên má cô, dỗ dành cô, "Ngoan nào, gì đáng để chứ?"
Anh là ! Nghe xong cô liền giận, cô giận là nhéo , cô quả thật như .
Cô véo miếng thịt ở eo , mạnh tay nhéo một cái, cô còn cố ý chỉ cấu một miếng thịt nhỏ, cốt là đau.
Hừm.
Nghe thấy đau đến hừ một tiếng, cô mới hả giận đôi chút.
Hừ.
Tạ Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ quấy phá của cô, dùng chút khéo léo gỡ miếng thịt mềm mại đang cô kẹp chặt , ôm lấy tay cô.
"Đang yên đang lành cấu ?"
"Ai bảo em vui, em vui thì cấu ."
"Ha ha." Tạ Trạch những lời trẻ con của cô chọc .
Anh hôn lên má cô, Diệp Thư lập tức ngoảnh mặt , cho hôn nữa.
"Cô nương, đừng giận nữa, công việc nhân viên ghi công điểm cũng là việc gì , thì ."
Diệp Thư liếc xéo một cái, cô là tham cái công việc đó , cô còn nữa là, ngày nào cũng ngủ đến khi tự tỉnh dậy thì bao, nhưng công việc thì cô nông.
Rồi cô thấy nào đó : "Trong làng một trường tiểu học khai giảng một thời gian , gần đây là thiếu một giáo viên toán, liền chuyện với hiệu trưởng, rằng thanh niên trí thức của chúng đây, tuy gia đình thành phần , nhưng tích cực hạ hương cải tạo, là một đồng chí , hơn nữa cô chữ , từ nhỏ , học xong cấp hai , vị hiệu trưởng xong, cảm thấy thanh niên trí thức tệ, chắc hẳn thể đảm nhiệm công việc giáo viên toán, bảo dẫn đến cho ông xem, là vấn đề gì thì thể dạy ."
Diệp Thư lúc mới hiểu , "Anh là em thể giáo viên ?"
"Cái thể đảm bảo nhé, dù thì với hiệu trưởng cũng phần khoác lác, lỡ lúc đó em 1+1=2 thì cũng hết cách." Anh cố ý trêu chọc cô.
Diệp Thư chẳng thèm quan tâm đến , cô hưng phấn ôm lấy .
"Sao sớm với em, uổng công em buồn."
Tạ Trạch cúi đầu cô, giọng điệu chút trêu chọc, "Anh nào em thích công việc nhân viên ghi công điểm đến ."
"Không thích nữa, em thích nữa ."
Anh tặc lưỡi một tiếng, "Vậy còn cho hôn đây?"
"Cho chứ, cho chứ."
Nói Diệp Thư ghé sát mặt môi , bày dáng vẻ mặc tùy ý.
Tạ Trạch nén nụ trong mắt, véo lấy cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên. Rồi hôn lên môi cô.
Thật cũng tâm tư riêng của , công việc chỉ cần một câu là .
Là bài hát cô hát dịp Tết, lúc đó vị hiệu trưởng cũng ở khán đài, cô hát thấy cô là học thức, thiếu một giáo viên, cô là đối tượng của , liền đến tìm hỏi thăm, thật cũng từng hỏi cô thực sự học mấy năm, nhưng cơ hội chắc chắn sẽ giúp cô nắm bắt, bịa mấy câu khen cô như một tài nữ, vị hiệu trưởng tin lời , thời gian thì dẫn cô đến gặp, đương nhiên cũng đồng ý.
Bây giờ công lao một cướp mất, hề chút hổ thẹn nào, cô ghi nhớ cái của , cô ngày càng thể rời xa .