Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 53: Chụp ảnh ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến thị trấn, Tạ Trạch dừng xe cửa một tiệm chụp ảnh, dắt cô trong.
Vừa bước tiệm, Diệp Thư bắt đầu ngắm những bức ảnh đen trắng treo tường. Người ở thời điểm chắc vẫn cách tạo dáng chụp ảnh nhiều, tư thế khá đơn điệu, biểu cảm cũng chủ yếu là mỉm .
Ông chủ thấy khách bước , liền lập tức đón tiếp.
“Hai đồng chí, đến chụp ảnh ạ?”
Tạ Trạch gật đầu: “Ừm, cô chụp.”
Lúc ông chủ mới về phía Diệp Thư, chỉ một cái , ông thầm hít một khí lạnh.
Cô gái thật là đoan trang!
Mèo con Kute
Kỹ thuật chụp ảnh của ông là do đặc biệt thành phố học, trong thị trấn cũng chỉ mỗi tiệm chụp ảnh của ông . Ông chụp nhiều , tự nhiên cũng kiểu dáng nào thì chụp ảnh sẽ .
Giờ thấy nữ đồng chí , ông liền gương mặt của cô sẽ là gương mặt dễ chụp ảnh nhất mà ông từng chụp. Nếu thể trưng bày ảnh của nữ đồng chí trong tiệm, chắc chắn sẽ thu hút nhiều khách hơn cho ông .
Nghĩ đến đây, ông nở nụ : “Vậy nữ đồng chí theo .”
Diệp Thư sắp xếp một chiếc ghế gỗ. Cách cô xa một cái giá ba chân, đó phủ một tấm vải đen, máy ảnh chắc hẳn bên trong tấm vải đen đó.
Quả nhiên, ông chủ tiệm chụp ảnh chui đầu tấm vải đen, chỉ thấy tay ông cầm một quả bóng nhỏ, lên tiếng : “Đồng chí, chúng chuẩn chụp đây, cô điều chỉnh tư thế nhé, dịch sang một chút… đúng … đầu cúi thấp xuống một chút nữa.”
Đợi Diệp Thư điều chỉnh góc độ xong, ông chủ chuẩn chụp, Diệp Thư mới khẽ mỉm ống kính. Nụ dịu dàng, e ấp, mang theo chút ngượng ngùng. Lúm đồng tiền nơi khóe môi hiện , càng khiến nụ thêm phần tinh nghịch.
Tạ Trạch ngây , vốn cô , ngờ thái độ thành thạo của cô khi đối diện với máy ảnh khiến cảm nhận một vẻ khác, một vẻ tự nhiên, tự tin và ung dung khi tỏa sức hút của .
Anh nghĩ sai, cô quả nhiên là thường xuyên chụp ảnh.
Ngay trong cùng một khoảnh khắc, một tiếng 'tách' vang lên, một bức ảnh chụp xong.
Ông chủ thò đầu , ông thầm cảm thán trong lòng một câu, thật là tuyệt vời, gương mặt đó, nụ đó. Ông dám khẳng định bức ảnh sẽ là bức ảnh nhất mà ông từng chụp, vì kỹ thuật chụp của ông , mà là vì trong ảnh quá đỗi xinh .
Chụp xong một tấm ảnh bán , chuẩn chụp thêm một tấm ảnh .
Vừa sẽ chụp ảnh , Diệp Thư càng hăng hái hơn, cô liền cởi chiếc áo khoác dày bên ngoài .
Ảnh thể trông "ú na ú nần" .
Tạ Trạch đến định ngăn cản, Diệp Thư sắc mặt là gì, cô ném chiếc áo cho , đưa tay dấu 'x' miệng: “Sắp xong , càm ràm.”
Tạ Trạch quả nhiên dừng bước, nhưng lông mày nhíu chặt.
Diệp Thư khuôn mặt nhỏ nhắn , hừ, coi như thấy.
Thật hết cách với cô , Tạ Trạch đành giục ông chủ chụp nhanh lên.
Ông chủ chui đầu tấm vải đen, Diệp Thư thấy liền nhanh chóng tạo dáng, véo b.í.m tóc đuôi sam của , nghiêng đầu, nhắm một mắt vẻ mặt tinh nghịch.
Tạ Trạch thấy cảnh thì dở dở , ông chủ cũng nhanh nhạy, lập tức 'tách' một cái chụp .
Ông chủ thầm cảm thán một câu thật là đỡ việc, ông cơ bản chẳng cần dạy nữ đồng chí tạo dáng, ngược cô tự cách, tư thế thành thạo như , đối diện ống kính cũng hề căng thẳng, là gia đình điều kiện , thường xuyên chụp ảnh.
Vừa chụp xong, Tạ Trạch liền đến khoác áo cho cô, miệng lẩm bẩm: “Mau mặc , đừng để cảm lạnh, chụp xong chúng dạo mấy chỗ khác.”
“Thế là chụp xong ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-53-chup-anh.html.]
Tạ Trạch từng chụp ảnh, cứ tưởng chỉ cần chụp bán và là , vì những bức ảnh thấy đều là như . cô thích , đặc biệt yêu thích những thứ 'tây' như thế , chụp thêm vài tấm cũng là chuyện bình thường.
Kết quả cô : “Chúng còn chụp chung mà.”
Nghe cô , Tạ Trạch trong lòng lúc đó vui, nhưng thời điểm , nam nữ thanh niên chụp ảnh chung thường là vợ chồng, em. Việc những đang yêu đương chụp chung khá hiếm, thông thường họ sẽ tặng ảnh của cho yêu.
Anh còn từng nghĩ hai họ thể chụp ảnh chung.
Ông chủ cũng liếc họ mấy , trong mắt vài phần dò xét: “Hai đồng chí là quan hệ gì ?”
Diệp Thư thấy phản ứng của hai , trong lòng hiểu rõ.
“Chúng là vợ chồng.”
Tạ Trạch thì sững sờ.
Tạ Trạch ngây ngốc ghế, mãi đến khi ông chủ gọi : “Nam đồng chí về phía ,” mới hồn.
Dưới sự điều chỉnh của ông chủ, Tạ Trạch và Diệp Thư cạnh , vai kề vai.
“Được , chuẩn chụp, đây nhé, 3, 2, 1.”
Vào giây khi chụp, Diệp Thư khẽ nghiêng mặt tựa vai Tạ Trạch, nở một nụ ngọt ngào. Khoảnh khắc đó, Tạ Trạch kiểm soát mà cảm nhận tiếng tim đập.
Tạ Trạch và ông chủ hẹn thời gian lấy ảnh, Diệp Thư thì bên cạnh nghịch b.í.m tóc đuôi sam của .
Đàm phán xong thời gian, đang chuẩn tính tiền, ông chủ liền lên tiếng : “Đồng chí, thế ? Lần chụp ảnh lấy tiền của hai đồng chí, thể cho phép trưng bày ảnh của nữ đồng chí trong tiệm để mẫu ?”
Sắc mặt Tạ Trạch trầm xuống, trực tiếp từ chối.
“Không .”
Ông chủ vẫn cố gắng thêm một chút: “Vậy bỏ tiền mua thì ? Đồng chí, cứ giá .”
“Bao nhiêu tiền cũng .” Anh thể cho phép ảnh của cô ngoài thấy chứ.
Thấy Tạ Trạch thái độ kiên quyết, ông chủ sang nữ đồng chí bên cạnh. cô càng tùy ý hơn, ông sẽ trả thù lao mà cũng chẳng phản ứng gì, thậm chí còn ngẩng đầu lên. Trong lòng ông thầm than một tiếng tiếc nuối, nhưng cũng chỉ đành chịu thôi.
Rời khỏi tiệm chụp ảnh, Tạ Trạch đưa cô đến cửa hàng ăn uống quốc doanh, cô ăn nhiều nên gọi cho cô một phần hoành thánh. Anh phát hiện cô ăn khá nhiều những món ăn phần nhỏ và chia thành miếng bé.
Hoành thánh dọn lên bàn, cố ý vô ý cô ăn. Mỗi miếng nhỏ cô đều ăn thanh lịch, tổng cộng ăn mười mấy cái hoành thánh, múc vài muỗng canh. Trước khi uống, cô đều thổi thổi bằng cái miệng nhỏ cho đến khi còn nóng nữa mới nuốt một ngụm.
Tạ Trạch cũng vô thức chậm tốc độ ăn. So với cô, quả thực vẻ nuốt chửng. Trong lòng thầm lo lắng, bây giờ cô chê , thì , liệu cô chê là một kẻ thô kệch ?
Cuối cùng Diệp Thư vẫn ăn hết, còn mấy cái hoành thánh, canh cũng uống hết.
Tạ Trạch ăn xong, liền tự nhiên bê bát của cô qua, chốc lát ăn hết phần còn của cô.
Diệp Thư xung quanh, thấy ai chú ý, thế là cũng mặc kệ .
Thật , từ khi chuyển về nhà , thường xuyên ăn thức ăn thừa của cô.
Bà Tạ đối xử với cô , già khi yêu thương ai thì sợ đó đói. Với tấm lòng của bà, cô thể từ chối chứ.
Chỉ là cô vẻ kén ăn, cô cũng nhớ từ khi nào, cứ hễ cô ăn hết thì Tạ Trạch sẽ tận dụng lúc bà Tạ chú ý mà ăn hết phần cơm canh cô ăn hết. Đôi khi hai xong 'chuyện ' còn trộm, đây cũng coi như là một chút thú vị nhỏ trong cuộc sống của họ.
Nghĩ đến điều , Diệp Thư nào đó ăn xong hoành thánh đang lau miệng, trong mắt tràn đầy ý ngọt ngào.