Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 52: --- Làm khách
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:09
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Thư phát hiện nhà Tạ Trạch nhiều họ hàng qua . Cả ngày, hoặc là cùng bà Tạ việc nhà, hoặc là ở trong phòng cô dính lấy cô.
Ban đầu cô còn chuẩn tinh thần buổi chiều sẽ họ hàng đến thăm, ngờ đợi mãi vẫn thấy ai đến.
Cô ngại hỏi, nhưng trong lòng cũng đoán phần nào. Bình thường cô nhận Tạ Trạch mấy nhiệt tình với trong làng, nếu là quen thì cô chỉ mỗi Tiểu Bang thôi.
Nghĩ đến sức khỏe và tuổi tác của bà Tạ, mà Tạ Trạch cũng chỉ lớn hơn cô ba tuổi, chắc hẳn đây họ trải qua một thời kỳ khó khăn, lúc đó trong làng lẽ cũng giúp đỡ họ.
Người như Tạ Trạch, rõ ràng yêu ghét.
Tối đến, Tạ Trạch loay hoay bên ngoài một lúc, chuẩn chúc Tết nhà Tưởng Quốc Bang ở kế bên.
Đang chuẩn ngoài thì Diệp Thư khỏi phòng bắt gặp.
"Anh đấy?"
Tạ Trạch dừng bước: "Anh chúc Tết nhà A Bang."
Diệp Thư nghĩ ngợi gì mà trực tiếp trả lời: "Em cũng , em cùng ."
Thật Tạ Trạch vốn dẫn cô cùng, nhưng trong lòng cô nghĩ gì, cuối cùng đành gọi cô nữa. Giờ cô chủ động , đương nhiên sẽ đồng ý.
"Được, đây." Anh vẫy tay về phía cô.
Diệp Thư lon ton chạy tới.
Đến nhà Tưởng Quốc Bang chỉ mất 3 phút bộ, Tạ Trạch cầm quà chúc Tết, Diệp Thư thì bên cạnh .
Lúc đường vẫn qua , Diệp Thư cũng dám tùy tiện nắm tay nữa, nhưng tình cảm của họ bây giờ đang lúc mặn nồng, cô bất giác dính lấy .
Tạ Trạch cũng , tuy hai song song, trông vẻ mật, nhưng dành một phần chú ý cho cô, mắt liếc về phía con đường mặt cô, nếu thấy hòn đá lớn nào, sẽ dùng chân đá .
Diệp Thư những thứ đang cầm tay.
Hai túi đường trắng, mấy chai đồ hộp, cô còn thấy cả sữa mạch nha nữa.
Vào thời đại , đó đều là những thứ cực kỳ . Xem mối quan hệ giữa hai nhà thực sự . Cô cũng chút hiểu về Tạ Trạch, đối xử với nhà thì thật sự , còn đối với những quan trọng thì ngay cả vẻ ngoài cũng lười giả vờ.
Vừa đến nhà Tưởng Quốc Bang, Diệp Thư thấy trong sân hai cô gái đang quét sân.
Hai cô gái thấy tiếng động ở cửa liền ngẩng đầu tới, thấy là Tạ Trạch, mặt lập tức nở nụ . Họ dừng động tác quét dọn, đồng loạt gọi trong nhà: "Mẹ ơi, ơi, Tạ Trạch đến !"
Người trong nhà thấy tiếng động liền nhanh chóng .
Mẹ Tưởng vẻ già, mặt nhiều thịt, nhưng tóc chải gọn gàng, trông khá tinh thần.
"Anh Trạch." Tưởng Quốc Bang cũng , thấy Diệp Thư ở bên cạnh: "Cô Diệp thanh niên trí thức cũng đến ."
Tạ Trạch dẫn Diệp Thư , đưa quà chúc Tết tay cho Tưởng Quốc Bang. Mẹ Tưởng thấy quà thì mấy câu rằng đồ đạc quá quý giá, Tạ Trạch đáp : "Cho Tiểu Chân, Tiểu Hà bồi bổ sức khỏe."
Sau đó giới thiệu Diệp Thư, Tưởng hai giờ là đối tượng yêu đương của , bà chào Diệp Thư, bận rộn tìm cốc.
Chẳng mấy chốc Diệp Thư và Tạ Trạch nhét tay một chiếc cốc tráng men, nước bên trong vẫn còn bốc nóng.
Diệp Thư cầm cốc lên thổi mấy , nhấp nhẹ một ngụm ở miệng cốc.
Mèo con Kute
Ôi! Ngọt đến phát ngấy ~ Cô cố gắng nuốt chỗ nước đường trong miệng xuống.
"Cô Diệp thanh niên trí thức, uống nhiều chút nhé." Mẹ Tưởng nhiệt tình .
"À... ." Điều kiện bây giờ khó khăn, nước đường xem là thứ , nhà nào cũng thể ăn nổi đường.
Diệp Thư tiện mất lòng Tưởng, nhưng nước đường thực sự quá ngọt. Mẹ Tưởng lòng , chắc chắn múc mấy thìa đường trắng lớn.
Dưới ánh mắt tấn công nhiệt tình của Tưởng, Diệp Thư đành cứng họng cầm cốc lên nhấp mấy ngụm, cái miệng nhỏ khẽ động động tác nuốt.
Mấy như sợ lộ, cô hướng cốc bắt đầu thổi lên mặt nước trong cốc, trông như đang nguội nước.
"A Trạch , rượu nếp hôm qua cô gửi sang con uống ?"
Rượu nếp?
Tạ Trạch và Diệp Thư ngầm hiểu ý mà thoáng qua đối phương.
"Cháu uống , ngon lắm ạ."
"Vậy lát nữa cô đong thêm cho con chút nữa, con mang về nhà mà uống nhé." Nói Tưởng dậy bếp đong rượu.
Hai cô em gái của Tưởng Quốc Bang một lúc cũng ngoài , lúc chỉ còn Tưởng Quốc Bang ở đây.
"Tiểu Bang , lấy giúp chị một ít hạt dưa ?" Diệp Thư tìm một cái cớ điều Tưởng Quốc Bang chỗ khác.
Mẹ Tưởng coi trọng Tạ Trạch, nên lấy là những món ăn vặt tinh tế hơn, còn những món ăn bình thường như hạt dưa thì lấy .
"Được thôi." Tưởng Quốc Bang dậy phòng trong lục tìm hạt dưa.
Nhân lúc ai, Diệp Thư vội vàng cầm cốc trực tiếp đưa đến miệng Tạ Trạch, đè thấp giọng đổ miệng , : "Nhanh nhanh nhanh, mau giúp em uống hết , cái ngọt quá em uống nổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-52-lam-khach.html.]
Tạ Trạch vẫn còn ngớ , nhưng cơ thể thì hợp tác, "ực ực" một uống hết chỗ nước đường.
Hợp tác một cách hảo đến kỳ lạ.
Vừa đút hết nước đường, Diệp Thư vội vàng thu cốc ngay ngắn, giây tiếp theo Tưởng Quốc Bang tới.
Diệp Thư nhẹ nhàng thở phào, hú vía ~
"Cô Diệp thanh niên trí thức, đây."
"Cảm ơn." Diệp Thư cúi bốc một nắm hạt dưa, tiện tay đặt cốc trở bàn: "Nước đường cháu uống hết ạ."
Đang chuẩn ghế thì—
"Ơ, cô Diệp thanh niên trí thức, mặt cô , một vết đỏ thế ." Trước đó Tưởng Quốc Bang cũng để ý lắm đến mặt Diệp Thư, lúc gần hơn mới chú ý.
"Hả?" Diệp Thư nhất thời tìm lý do gì. Ở đây cô phấn để che, hơn nữa nãy ở nhà đang buồn chán, thấy Tạ Trạch thăm nhà hàng xóm nên cô mới giành cùng, mà quên mất chuyện mặt.
Diệp Thư đầu Tạ Trạch, ánh mắt phát tín hiệu cầu cứu.
"Bị muỗi đốt." Anh tiện miệng bịa một cái cớ.
", muỗi đốt." Diệp Thư phụ họa trả lời.
Tưởng Quốc Bang chút khó hiểu, cũng nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi: "Lúc mà muỗi ?"
Ờ...
Diệp Thư im lặng.
Thế mà Tạ Trạch một câu: “Con nít ranh, đừng hỏi nhiều.”
Diệp Thư lập tức lườm một cái.
Cái kiểu chuyện , là cố ý khiến hiểu lầm .
Khụ...
Tạ Trạch cũng im lặng.
Đợi đến khi dì Tưởng đóng gói rượu nếp xong xuôi, trò chuyện thêm một lát, Tạ Trạch mới đưa Diệp Thư trở về.
Thế nhưng Diệp Thư dám tùy tiện uống rượu nếp nữa, dù chút lâng lâng như tiên, còn kích thích đến ngây ngất, nhưng cứ mãi "chùi s.ú.n.g mà nổ", nhiều quá trong lòng cô cũng thấy ngứa ngáy khó chịu lắm chứ bộ.
Tuy Tạ Trạch thích hôn cô, đặc biệt là thích hôn má cô, nhưng khi lên cơn hứng thú, dù thế nào cũng từng động đến quần của cô. Cô đang kìm nén, nhưng chứng tỏ trân trọng cô, cô hiểu rõ điều đó.
Chỉ vài ngày nữa là Tết Nguyên Đán kết thúc, cũng dần thoát khỏi khí đón năm mới.
Vào ngày khi , Tạ Trạch đưa Diệp Thư đến thị trấn, còn đặc biệt dặn dò Diệp Thư thể mặc một chút.
Lạ thật, lúc nào cũng sợ cô quá phô trương mà ngược đời như .
Hỏi mới , là đưa cô chụp ảnh ở thị trấn.
Tạ Trạch sờ lên mặt cô, tận hưởng xúc cảm tuyệt vời đó.
Anh những gia đình khá giả trong thị trấn, cùng với dân thành phố, đều sẽ chụp ảnh kỷ niệm Tết. Anh nghĩ với điều kiện đây của cô, chắc hẳn năm nào cô cũng chụp ảnh mừng năm mới. Năm nay dù đến đây, nhưng những gì cô từng , hy vọng năm nay cô cũng .
Ảnh đen trắng của thời đại ?
Diệp Thư mong chờ thôi, lập tức lục lọi tủ quần áo, chọn một chiếc nhất để mặc, tự tết cho hai b.í.m tóc đuôi sam bốn múi.
Tạ Trạch thấy b.í.m tóc đuôi sam đó, liền bật .
Thật tài tình, cái sự điệu đà đúng là ai sánh kịp, b.í.m tóc đuôi sam mà cô cũng tết thành nhiều kiểu.
Ngồi lên xe đạp, thế là rầm rộ lên đường.
Yên cải tiến mềm hơn , đợi khỏi làng, Diệp Thư mới ôm lấy eo .
Đi xe một lúc lâu, Tạ Trạch hỏi cô: “Em mệt ?”
Lát hỏi: “Em khát ?”
Anh chuẩn một ít nước ấm và đồ ăn vặt treo thanh ngang, chỉ sợ cô bất kỳ nhu cầu gì.
Diệp Thư buồn , cô đạp xe, cô mệt chứ?
“Không mệt chút nào.”
“Em cũng khát.”
Cô hỏi ngược : “Anh mệt ?”
“Anh mệt.”
Anh mà mệt chứ, chỉ cần nghĩ đến đang chở là cô , liền cảm thấy tràn đầy sức lực, dùng mãi hết.