Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 5: Ối, bị phát hiện rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:20
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Thư ngẩng đầu lên, là cái tên đó!
Cô chỉ liếc một cái cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ, chẳng thèm để ý đến đang đầu nữa.
Tạ Trạch thấy cô thèm để ý cũng giận, khóe môi khẽ cong lên, trêu chọc: "Cứ theo cái tốc độ của cô thì cô còn nhổ dài dài đấy."
Diệp Thư coi như thấy gì, ngón út khẽ vểnh lên, tiếp tục nhổ từng cọng cỏ một.
"Cô mỗi đều chỉ tiêu công việc ? Người nhổ xong là , đến lúc đó cả khu vực chỉ còn mỗi cô ở đây nhổ thôi đấy." Dừng một chút, tiếp tục : "Cho đến khi nhổ xong mới thôi."
Hả? Có chuyện ? Diệp Thư thật sự , cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: "Không cùng ?"
Tạ Trạch xổm xuống, mỉm như mỉm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng tinh xảo , càng càng thích, chỗ nào cũng như sinh để hợp ý , ngay cả dáng vẻ khi cô đổ mồ hôi cũng thấy vô cùng.
Mặc dù vẻ của cô mê hoặc, nhưng miệng vẫn thốt những lời lẽ đả kích khác.
"Cô nghĩ lắm khác sẽ giúp cô, đổi là cô, cô ?"
Diệp Thư nghĩ bụng, cô , nhổ phần của đủ mệt , còn bắt cô giúp khác nữa, đừng là cửa, đến cửa sổ cũng !
Cô cam chịu cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ, cho cô chút sốt ruột, động tác nhổ cũng vô thức nhanh hơn một chút, cỏ nắm trong tay cũng từ một cọng ban đầu thành hai, ba cọng một lúc, tốc độ thì bắt kịp , nhưng lòng bàn tay cô đau đớn càng rõ rệt hơn.
Mèo con Kute
Sự kiên nhẫn của cô cũng sắp cạn, liếc thấy cái bóng mặt đất vẫn còn ở đó, cô liền ngẩng đầu thẳng quát: "Anh việc ? Cứ đây gì ảnh hưởng đến ."
Nhìn cô bốn năm phút mới đợi cô để ý đến , mặc dù lời mấy dễ , nhưng Tạ Trạch vẫn hì hì.
" xong từ lâu , bây giờ là thời gian nghỉ ngơi. Cô tưởng ai cũng chậm như cô ?" Anh ngẩng đầu trời, : "Hôm nay đúng là nóng thật đấy, cần giúp cô nhổ ?"
Vô sự dâng hiến gian thì cũng là lừa bịp.
"Không cần." Diệp Thư thèm nghĩ ngợi liền từ chối.
"Ồ, cô cứ cố gắng nhổ , phía còn cả một đống đang chờ cô đấy. cứ ở đây nghỉ ngơi tiện thể xem cô nhổ bao lâu."
"Anh..."
Cái chuyện thật là tức c.h.ế.t mà.
Cuối cùng cô đành chọn cách im lặng thèm để ý đến cái tên lưu manh nhà quê nữa. Có cái thời gian mà đôi co với thì cô còn nhổ thêm mấy cọng cỏ nữa.
Ánh nắng chói chang nung đốt mặt đất, gió, cũng động vật nhỏ nào, khí xung quanh tĩnh lặng lạ thường.
Diệp Thư nhổ gần một tiếng đồng hồ , tay cô đau đến tê dại, lưng cũng nắng đốt nóng ran, eo cũng bắt đầu đau nhức.
Mặc dù cô vẫn đang cố gắng, nhưng cô dám chắc lòng bàn tay thương , nhưng cô dám , nếu thật sự thấy vết thương cô chắc chắn sẽ còn dũng khí để tiếp tục nhổ nữa.
Diệp Thư cảm thấy sắp kiệt sức , mà bên cạnh còn một đang xem cô diễn trò, cô nhổ lâu như mà vẫn cứ đó , một chút ý định giúp đỡ cũng .
là đồ thô lỗ nhà quê, chẳng chút phong thái lịch thiệp nào cả.
Một lúc , mấy bà thím địa phương cùng nhổ cỏ với Diệp Thư thành nhiệm vụ, họ về. Đi ngang qua Diệp Thư, mấy đó chẳng hề ý định chào hỏi cô, nhưng dừng hỏi Tạ Trạch.
"Thằng nhóc nhà họ Tạ, mày chạy đây thế?" Vừa , họ liếc Diệp Thư vẫn đang cặm cụi nhổ cỏ, mấy trao đổi ánh mắt qua .
" xong việc đây nghỉ ngơi chút."
Người hỏi còn thêm gì đó, nhưng bên cạnh kéo . Người đó kéo : "Thôi , chú cứ nghỉ , chúng về đây."
Đợi khi mấy đó xa, bà thím kéo mới giật tay , miệng bắt đầu cằn nhằn.
"Ê, bà kéo gì đấy? còn hỏi xong mà."
" bà hỏi gì mà, chắc chắn là thằng nhóc nhà họ Tạ để ý con thanh niên trí thức . Bà đừng mà xen , đắc tội với cái 'ôn thần' đó thì chẳng gì ."
Bà thím vẫn phục, nhưng nghĩ đến tác phong của Tạ Trạch thường ngày, bà bĩu môi cãi nữa.
Cuối cùng vẫn chua chát một câu: "Nếu mà thành thật, con thanh niên trí thức đó coi như hưởng phước ."
Bà vốn dĩ còn gả cô cháu gái họ xa của cho nhà họ Tạ. Đừng thấy bà khinh thường nhà họ Tạ, ngày là một nhà nghèo khó đến , trong nhà cũng chẳng đàn ông trụ cột nào, nhưng mấy năm nay, thằng nhóc nhà họ Tạ gì ở bên ngoài mà cuộc sống gia đình khá lên thấy rõ, chỉ , việc đồng áng nó cũng nhanh hơn khác, điểm công cũng kiếm nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-5-oi-bi-phat-hien-roi.html.]
Người khác nhưng bà thì rõ, nhà họ Tạ ba hôm hai bữa đều thịt ăn, mũi của bà thính lắm, mùi thịt thơm đó bà thường xuyên ngửi thấy từ sân nhà . Bà cũng hỏi thăm đường lối ăn nhưng , nên bà mới nghĩ đến việc gả cháu gái sang đó, cái cách giàu đó sớm muộn gì bà cũng sẽ thôi.
Vốn dĩ kế hoạch của bà thỏa, ngờ bây giờ thằng nhóc nhà họ Tạ để ý đến con thanh niên trí thức mới đến. Ngày xưa, nó bao giờ thèm liếc mắt thanh niên trí thức lấy một cái, đến cả trong làng giới thiệu mai mối cũng đều nó từ chối, thế mà giờ đây chủ động mặt dày tán tỉnh . Chẳng con thanh niên trí thức đó gì , chẳng qua là cái mặt hồ ly tinh, tích sự gì , vai gánh nổi, tay xách .
Đàn ông , tận xương tủy đều một giuộc cả thôi.
Diệp Thư đầu , quả nhiên chỉ còn mấy thanh niên trí thức cùng cô, nhưng cô là chậm nhất.
Không , cô nhanh hơn nữa.
Diệp Thư hạ quyết tâm, trực tiếp túm lấy một nắm cỏ lớn bắt đầu nhổ, kết quả cỏ chẳng động đậy mà lòng bàn tay cô những cái gai nhọn cào rách.
"A." Diệp Thư đau đến mức kêu lên.
Cô vội vàng buông tay, mở lòng bàn tay xem.
Quả nhiên, tay cô chi chít những vết thương nhỏ li ti, ở giữa một vết cào dài thể thấy máu, chính là vết mới .
"Tay của …"
Diệp Thư suy sụp. Từ nhỏ đến lớn, cô thương chỉ đếm đầu ngón tay, huống chi là nhiều vết thương đến thế . Tâm trạng trong chốc lát tan biến, nước mắt từng giọt lớn như hạt đậu lăn dài từ khóe mắt xuống.
Cô còn mấy tiếng thì tay nắm lấy. Người đó săm soi lòng bàn tay cô : "Chậc chậc chậc, đúng là con gái thành phố khác, mới nhổ mấy cọng cỏ mà thương nông nỗi ."
Quá đáng thật! Giờ cô đủ yếu ớt , đến an ủi cô thì thôi, còn đó lời mỉa mai.
Cô từng bắt nạt như thế bao giờ.
Diệp Thư lập tức rụt tay , đó giơ bàn tay trái thương lên định đ.á.n.h , nhưng bàn tay vung giữ chặt giữa chừng.
Anh cợt, nhưng ngón cái vô tình xoa nhẹ lên làn da mềm mại tay.
"Tiểu ớt nhỏ nông, ngoài thì còn đ.á.n.h nữa."
"Anh bỏ tay !"
Diệp Thư ngẩng đầu trợn mắt , dáng vẻ như chịu ấm ức lớn lắm . Làn da trắng nõn trong veo giờ nắng cho đỏ bừng, đôi môi chúm chím hồng hào bĩu vì tủi , những giọt nước mắt lớn như hạt đậu cứ thế rơi xuống từng giọt.
Tạ Trạch, mà giây còn trêu chọc cô thêm chút nữa, thấy dáng vẻ của cô thì lòng bất giác thắt . Anh buông tay cô , bắt đầu an ủi cô.
"Em, em đừng nữa, cỏ của em giúp em nhổ." Giọng điệu của nhẹ nhàng đến mức chính cũng nhận .
Vừa thấy bằng lòng giúp nhổ cỏ, suy nghĩ của Diệp Thư trở nên linh hoạt.
"Thật ạ?"
"Thật mà, em gốc cây lớn đằng nghỉ một lát , phần còn để ." Anh chỉ cái cây lớn cách đó xa.
Diệp Thư cúi đầu, mắt đảo qua đảo , cô đồng ý cũng đồng ý, nhưng cơ thể thành thật di chuyển về phía gốc cây lớn.
Cuối cùng cũng gốc cây, Diệp Thư mới thở phào nhẹ nhõm. Cô thổi thổi vết thương lòng bàn tay ngẩng đầu lên, thật sự đang giúp cô nhổ cỏ, tốc độ đó gấp mười cô cũng thừa.
là nhà quê, khỏe thật đấy.
Diệp Thư nghỉ ngơi bao lâu, Tạ Trạch dừng với cô: "Bên cạnh cái ấm nước, khát thì em uống nước ."
Diệp Thư quả thực là khát, cô cầm ấm nước bên cạnh lên, mở nắp vòi định uống, nhưng đến giữa chừng khựng .
Cái ấm nước chắc chắn đó dùng nhỉ? Nghĩ , Diệp Thư chút uống nữa.
Cô đưa ấm nước đến gần mũi ngửi ngửi, mùi lạ gì, nhưng cô vẫn chút ghét bỏ.
Thôi bỏ , nhịn một chút, uống nữa.
Cô đậy nắp ấm nước , định đặt nó về chỗ cũ thì thấy đang thẳng tắp, vẻ mặt khó chịu cô.
Ơ, phát hiện ...