Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 49: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố gắng thêm chút nữa

 

Phản ứng , Tạ Trạch đỡ cô dậy, khoác áo cho cô. Anh sợ cô lạnh sợ cô nhịn nổi, nhất thời chút lúng túng.

 

Diệp Thư lúc tỉnh táo hơn một chút, cảm giác bụng căng tức khó chịu ngày càng rõ rệt, cô bắt đầu run chân giục giã: "Nhanh lên nhanh lên, em sắp c.h.ế.t vì tức ."

 

"Sắp xong , sắp xong ." Anh cũng cuống.

 

Vừa khoác áo xong, Diệp Thư sốt ruột vén chăn lên, xỏ tạm dép lê, ôm bụng chạy ào ngoài.

 

Vẻ hấp tấp vội vã của cô khiến Tạ Trạch đặc biệt yên tâm, dậy chạy theo phía .

 

"Cẩn thận đấy, đừng ngã." Anh gọi với theo.

 

Diệp Thư hấp tấp chạy nhà tiêu…

 

"Á..."

 

Tạ Trạch tiếng kêu của cô cho giật .

 

"Sao , ngã xuống hả?" Anh chuẩn sẵn sàng xông nhà tiêu để vớt .

 

Rồi thấy một tiếng kêu tuyệt vọng.

 

"Cái gì thế , bồn cầu của !!!"

Mèo con Kute

 

… Tạ Trạch đầy vạch đen mặt.

 

Cứ tưởng cô tỉnh rượu chứ, hóa vẫn còn say.

 

Một lát , Diệp Thư với vẻ mặt nặng trịch bước , Tạ Trạch thấy suýt nữa thì lăn .

 

Anh bước tới định ôm cô thì cô đẩy .

 

Người đó bĩu môi, trông đáng thương vô cùng: "Đừng chạm em, em hôi lắm."

 

Cuối cùng cũng nhịn nữa, ôm bụng phá lên.

 

Cười xong, khoác tay cô kéo cô sát , cúi đầu hôn cô mấy cái, thì thầm bên tai cô: "Hôi chỗ nào chứ, rõ ràng thơm tho mà."

 

Diệp Thư vẫn giữ vẻ mặt tủi , cái miệng nhỏ chu thể đỡ cả chai dầu, dáng vẻ đó khiến Tạ Trạch thích thú vô cùng.

 

Anh trực tiếp bế bổng cô lên, còn nhún nhún trong lòng, bắt đầu dỗ dành cô.

 

"Đói , mì cho em ăn nhé?"

 

Diệp Thư lắc đầu, bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện thể ăn thì sẽ ăn, ăn ít thì sẽ ít nhà tiêu.

 

Tạ Trạch suy nghĩ trong lòng cô, còn tưởng cô đói, nghĩ rằng mỗi ăn là thật sự sẽ kiên quyết ăn, chín con trâu cũng kéo nổi.

 

Anh cũng khuyên nữa, lúc trời lạnh, cô tỉnh rượu, vẫn nên nhà xuống .

 

Anh bế cô , cởi áo khoác ngoài cho cô. Khi cởi giày thì sờ chân cô quả nhiên lạnh ngắt, vội vàng nhét cô trong giường sưởi, đắp chặt chăn cho cô xong, đưa tay trong chăn, xoa bóp chân cho cô.

 

Diệp Thư vốn dĩ tỉnh táo, bây giờ giải quyết xong nỗi bức bách, trong chiếc chăn ấm áp như , còn đang xoa bóp lòng bàn chân cho cô, cô thoải mái nhắm mắt , một lát ngủ .

 

Tạ Trạch thở đều đặn của cô, lồng n.g.ự.c nhỏ cũng nhấp nhô theo nhịp, ngủ , tiếp tục xoa bóp chân cho cô, xoa mười phút, cho đến khi chân cô ấm lên mới rút tay khỏi chăn.

 

Lại khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của cô, nhớ chuyện , khóe môi cong lên một nụ , vô thức đưa tay sờ mặt cô, nhưng nghĩ đến việc chạm chân cô nên khựng .

 

Anh gương mặt đang ngủ của cô, đôi mắt dần hiện lên ánh dịu dàng.

 

Cố gắng thêm chút nữa, đầy một năm nữa sẽ đưa em rời khỏi ngôi làng , cái nhà tiêu kiểu sẽ bao giờ để em dùng nữa.

 

Cuối cùng, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi nhỏ của cô, mang bất kỳ d.ụ.c vọng nào, dậy rời khỏi phòng cô.

 

Sáng hôm Diệp Thư tỉnh dậy sớm, lẽ là do đêm qua ngủ quá lâu , cô lấy đồng hồ đeo tay xem giờ, 6 giờ rưỡi.

 

Bây giờ cô tỉnh táo, chỉ là trong miệng vẫn còn mùi rượu, điều khiến cô khó chịu, thế là cô dứt khoát dậy chuẩn rửa mặt.

 

khỏi phòng, bà Tạ thấy cô chút ngạc nhiên: "Con bé , hôm nay dậy sớm thế?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-49.html.]

"Bà ơi, hôm qua cháu ngủ lâu quá nên dậy sớm ạ." Cô xong liếc mắt phòng Tạ Trạch, phát hiện cửa mở nhưng lúc thấy , thường ngày cứ hễ cô ngoài là ngửi thấy mùi là chạy đến ngay.

 

Bà Tạ ánh mắt cô, với cô: "Trạch Tử trấn , chút việc."

 

"Sớm thế trấn ạ."

 

" , sớm về sớm, kịp lúc con bé dậy, ngờ hôm nay con bé dậy sớm thế." Ánh mắt bà Tạ chút tinh quái.

 

Thấy Diệp Thư ngượng ngùng, cô thè lưỡi, lỉnh rửa mặt.

 

Rửa mặt xong ăn một bát canh bột viên do bà Tạ nấu, dày ấm áp dễ chịu.

 

Thoải mái hơn nhiều .

 

Dọn dẹp bát đũa xong, rảnh rỗi việc gì , Diệp Thư ngoài dạo một chút. Cô mấy ngày khỏi nhà , đúng lúc ngoài dạo vận động xem thể gặp Tạ Trạch từ trấn về .

 

cũng xa, 20 phút, Diệp Thư con đường phía , rõ ràng thấy bóng dáng , thở dài một tiếng, cô đầu về.

 

Xem gặp vẫn chút khó khăn, chuyện gì gấp mà chạy trấn dịp Tết thế , bên cạnh, cô thấy buồn chán quá.

 

chút chán nản, cúi đầu về nhà, đột nhiên thấy gọi cô.

 

"Thanh niên trí thức Diệp."

 

Diệp Thư theo tiếng gọi, một đồng chí nam đang về phía cô, dáng thấp hơn Tạ Trạch một chút, nhưng thẳng thắn.

 

, thấy quen mặt nhưng nhớ .

 

Phó Kiến Hoa đến gần, thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, nhắc nhở: "Lần nhờ cô giúp che ô đưa về nhà đó."

 

Nhớ , là lính đó , mặc thường phục nên cô nhất thời nhận .

 

"Sao cô ngoài sớm thế, chuyện gì ?" Mấy ngày nay đều dậy sớm chạy bộ, đều từng gặp cô.

 

Diệp Thư khà khà, thể ngoài là để thử vận may xem gặp đối tượng của chứ.

 

"Chỉ là dậy sớm nên tiện ngoài dạo thôi." Cô tùy tiện tìm một lý do.

 

"Vậy cô về nhà ?"

 

"Ừm ừm."

 

"Vậy chúng thuận đường."

 

"À... ồ, , khà khà."

 

Người đúng là quá tự nhiên, cô thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng cũng chỉ là quãng đường mười mấy phút, vài bước là tới .

 

Hai đường, Diệp Thư cố ý giữ cách xa hơn với , chỉ là thuận đường thôi, nếu gây hiểu lầm cần thiết thì sẽ đáng.

 

Diệp Thư xuống đất, cũng ý định chủ động bắt chuyện, cô hiếu kỳ nhiệt tình với bất cứ ai.

 

Đi một đoạn đường, Phó Kiến Hoa lên tiếng: "Thanh niên trí thức Diệp, cô đến làng bao lâu ?"

 

"Đại khái nửa năm ." Cô đáp.

 

Thật sớm cô đến khi nào, chỉ tìm một chủ đề để chuyện với cô mà thôi.

 

khá nổi tiếng trong làng. Khoảng thời gian , trong làng, mỗi bữa nước, nhiều bắt đầu tán gẫu với về chuyện phiếm trong làng, trong đó cả chuyện của cô .

 

kể rằng khi cô mới đến, vẻ ngoài khiến kinh ngạc đến mức ngay cả Tạ Trạch, vốn thèm phụ nữ, cũng chịu thua. Lại kiêu kỳ thế nào, đến cả nửa năm mà việc đồng áng nặng nhọc chẳng bao nhiêu, cơm tập thể cũng ăn. May mà Tạ Trạch ngày nào cũng quấn quýt bên cô, nào là đưa đồ ăn, nào là giúp nông, cuối cùng mới tán tỉnh thành công.

 

"Cũng khá lâu , cô quen ?"

 

Diệp Thư nhíu mày, câu hỏi thật nhàm chán, cô vốn kiên nhẫn trả lời những câu như .

 

"Cũng quen ." Không quen cũng ở thôi.

 

"Nghe sang năm sẽ mở kỳ thi đại học , nếu cô thực sự đây, thi đậu đại học là cô thể rời khỏi nơi ."

 

Tin tức trong quân đội, tuy chính thức nhưng khả năng cao.

 

 

Loading...