Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 46: Tiền lì xì ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Diệp Thư bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay rầm rộ. Cô về chỗ, tranh thủ lúc đang xem tiết mục mới, cô vươn tay khoác lấy cánh tay Tạ Trạch, ghé tai khẽ : “Anh thích em hát ?”

 

Tạ Trạch đầu cô, ánh mắt nóng bỏng, con ngươi đen láy ẩn chứa vẻ chiếm hữu thể phớt lờ.

 

Ánh mắt Diệp Thư quá đỗi quen thuộc, mỗi khi hôn hít cô, cô vô tình liếc một cái là thể thấy vẻ mặt như .

 

Không chứ? Người dễ trêu chọc đến ? Một bài hát thôi mà kích động đến mức ?

 

G gulp.

 

Cô nuốt nước bọt, thầm nghĩ rút cánh tay về, nhưng mới rút một nửa thì một bàn tay dày rộng nắm lấy.

 

“Đừng nhúc nhích.” Tạ Trạch khẽ .

 

Tay xoay nhẹ một vòng, bao trọn bàn tay cô lòng bàn tay , đặt lên đùi , nhẹ nhàng vuốt ve.

 

Người đàn ông đang cuồng nhiệt chẳng hề suy suyển chút nào, Diệp Thư lúc như con chim cút chẳng dám hó hé lời nào.

 

Buổi hội kết thúc, Tạ Trạch dậy đưa Diệp Thư về. Lúc đường hầu như mấy , bên đường cũng đặc biệt tối, chỉ ánh trăng đầu rọi xuống chút ánh sáng.

 

Diệp Thư thật sự sợ sẽ ngã sấp mặt, may mà rời khỏi chỗ đông thì Tạ Trạch nắm lấy tay cô, còn kéo cô sát bên cạnh .

 

Bên cạnh một đàn ông to lớn như , cô cũng yên tâm phần nào. Đường rõ cũng , cô tin sẽ để cô ngã.

 

Hai đến một khúc cua, đột nhiên Tạ Trạch kéo tay cô về phía góc khuất. Diệp Thư còn kịp phản ứng chuyện gì đang xảy , thì ấn tường.

 

Tạ Trạch cúi đầu, trán chạm trán cô, hỏi: “Bài hát đó em học ở ?”

 

Hả? Anh thích bài hát đó đến ?

 

“Trước đây khác hát, thấy nên học theo thôi.” Lời tuy chung chung, nhưng cô cũng sai, dù cô cũng chẳng mặt mũi nào mà tự sáng tác.

 

“Bài hát vẻ buồn.” Anh sự tiếc nuối trong bài hát, một thứ tình cảm mãnh liệt như , lúc đó xong theo bản năng liền nghĩ là cô đang lưu luyến tình cảm cũ.

 

Lời của khiến Diệp Thư ngẩn . Cô vẫn luôn nghĩ Tạ Trạch là một đàn ông thô lỗ, thẳng thắn, giờ câu thì cô chút kinh ngạc. Quả nhiên bài hát thể truyền tải cảm xúc, lời thật sai.

 

“Chắc là bài hát một mối tình tiếc nuối nào đó thôi.” Cô tùy tiện bịa một lời giải thích.

 

Lời dứt, Tạ Trạch trực tiếp áp mặt gần hơn, mũi chạm mũi cô, giọng quả quyết và kiên định: “Chúng sẽ tiếc nuối, em cũng chỉ thể là của , ?”

 

Sự áp sát đột ngột của và giọng điệu cho phép phản kháng khiến tim Diệp Thư đập mạnh một cái.

 

“B- .”

 

“Nhớ lấy lời em .”

 

Anh ngừng , tiếp tục : “Diệp Thư, em cho rõ đây, đây em từng sống một cuộc sống , nhưng cam đoan với em, nhất định sẽ khiến em sống một cuộc đời còn hơn cả . Nếu em sống ở thành phố, chúng sẽ thành phố. Em cũng sẽ cho em, nhưng một điều thôi, em đừng tơ tưởng lung tung, cả đời em chỉ thể là phụ nữ của .”

 

Trong gian tối tăm, vắng lặng, từng lời từng chữ đều rõ ràng lọt tai Diệp Thư.

 

Đ-đây là lời lẽ của cái tên tổng tài bá đạo nào trời…

 

định mở miệng , thì bên tai vang lên một câu: “Nếu em dám bỏ trốn, còn dây dưa với đàn ông khác, nhất định sẽ đ.á.n.h gãy chân em, nhốt em cả đời ở cái làng , .”

 

Diệp Thư câu dọa đến rụt cổ , c- cần tàn bạo đến ? Trên đời thiếu gì phụ nữ , nếu thật sự hợp thì chỉ là do họ phù hợp thôi, chia tay trong hòa bình hơn , cần gì đ.á.n.h gãy đôi chân dài của cô chứ?

 

“Nghe thấy ?”

 

“N- thấy .” Anh đáng sợ như , cô dám thấy .

 

Tạ Trạch chút sợ hãi, nhéo cằm cô, hôn một cái chụt, nhẹ giọng : “Đừng sợ, sẽ mãi mãi đối với em.”

 

Hu hu hu, giờ thế, nãy ai là sẽ đ.á.n.h gãy chân cô nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-46-tien-li-xi.html.]

Khoảnh khắc tiếp theo, nụ hôn của cuồng nhiệt rơi xuống, mang theo sức mạnh tấn công, như thể nuốt chửng cô bụng. Trong đêm khuya tĩnh lặng, thậm chí thể thấy tiếng nuốt nước bọt nhỏ.

 

Nụ hôn sâu tựa như dòng điện chạy qua khiến Diệp Thư dần chìm đắm đó. Kỹ năng hôn của ngày càng thành thục, suy nghĩ và lý trí của cô nhanh chóng cùng lụi tàn.

 

Trong nụ hôn của , cô cảm nhận sự bất an của . Anh… bất an đến ? Cô loại phụ nữ lăng nhăng, trừ phi bây giờ bảo cô chọn về thời đại của , cô thể còn do dự, bằng đang yên đang lành với , cớ gì dây dưa với đàn ông khác, rõ ràng mắt đối với cô như mà.

 

Về đến nhà, Diệp Thư tắm xong trở về phòng . Cô xuống cái chăn ấm áp xoa dịu. Chắc chắn là sưởi ấm giường đất cho cô trong lúc cô tắm, lắm, chu đáo.

 

Cô thoải mái thở dài một tiếng, thậm chí còn dang rộng tay chân quơ quàng trong chăn, nơi đều ấm áp.

 

Một lát , bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

 

Không cần nghĩ cũng là tên nào, ngày Tết mà cũng yên, tối còn đến quấy rầy cô nữa.

 

Trong chăn thoải mái thế , động đậy.

 

“Có chuyện gì ? Có chuyện gì thì để mai .”

 

Bên ngoài cửa truyền đến vài tiếng trầm.

 

“Em mở cửa , đồ cho em.”

 

“Có đồ gì thì mai , em dậy.”

 

“Được, em cứ đó, cửa tự mở.”

 

Diệp Thư: Ưm????

 

Rồi cô thấy một con d.a.o nhỏ từ khe cửa thò , từng chút từng chút một gạt cái chốt cửa . Cuối cùng, ánh mắt thể tin nổi của cô, Tạ Trạch đẩy cửa bước .

 

Diệp Thư: ……

 

hồn, trực tiếp mắng: “Cái , đúng là học điều gì !”

 

Tạ Trạch hề ảnh hưởng, thậm chí khóe miệng còn hiện lên một nụ giảo hoạt thoang thoảng. Anh đến giường đất của cô, cong ngón tay khẽ búng trán cô: “Ai bảo em, cái con lười , chịu dậy.”

 

Diệp Thư ôm đầu lườm một cái. Cái tên lưu manh tự tiện xông phòng con gái còn lý nữa.

 

Tạ Trạch cũng giải thích thêm. Những như họ lớn lên trong cảnh khó khăn, từ nhỏ đến lớn, đừng là cạy cửa, ngay cả trèo tường sân cũng học từ bé. Giống như hồi nhỏ cơm ăn, từng lén đào khoai lang trong ruộng nhà . Ban đầu kỹ thuật , thường xuyên bắt, còn ăn đòn nữa. khi đói đến chịu nổi, vẫn sẽ trộm. Nếu trộm thì và bà nội đều sẽ c.h.ế.t đói. Hồi đó bà nội thấy mang đồ trộm về nhà thường trốn trong phòng , thật đều . Khi chỉ mong thể lớn nhanh hơn, thể sớm gánh vác gia đình.

 

Tạ Trạch từ phía lấy một phong bao lì xì nhăn nhúm đặt giường cô.

 

“Đây, tiền lì xì cho em.”

 

Thì là để đưa tiền lì xì cho cô , thế mắng .

 

Cô chỉnh sắc mặt, vẻ mặt chút ngoan ngoãn.

 

“Cảm ơn.”

 

7. Khóe mắt lông mày Tạ Trạch hiện lên một nụ cưng chiều. Anh cúi đầu hôn cô một cái chụt, ghé sát cô đáp: “Không cần khách sáo.”

 

Lúc , đôi má hồng hào của Diệp Thư như thể nhuộm bằng son phấn, qua là trêu chọc đến đỏ bừng.

 

Sau khi tỉnh táo , cô vội vàng ngọt ngào : “Vậy em cũng chúc năm mới vui vẻ, mau ngủ , chúng sang năm gặp nhé.”

 

Tạ Trạch khẽ nhướng mày. Đây là đầu tiên thấy từ ngữ mới lạ , hiểu ý ngoài lời của cô chứ, chẳng là sợ quấn lấy cô .

 

“Vậy về đây, em cũng ngủ sớm .”

 

Diệp Thư đáp một tiếng, thấy dậy bỏ . Cô còn đang nghĩ nên dậy đóng cửa , thì liền thấy đó đóng cửa , dùng con d.a.o nhỏ đó gài chốt cửa .

Mèo con Kute

 

Thủ thuật thật sự… thật sự đáng phục.

 

 

Loading...